Vu Thần Kỷ

Chương 1767: Đỉnh trấn Bồ Phản




“Đáng chết, đáng chết, đáng chết!”

Trong chính điện thiên đình, Ngao Bạch ở trong thời gian ngắn nhất thu được số liệu tổn thất của chiến sĩ long tộc, hắn sợ tới mức đặt mông ngồi bệt xuống đất, sau đó nhảy dựng lên, vô cùng tức giận, càng mang theo ba phần kinh hoảng mắng to.

Ngắn ngủn không đến một canh giờ, tổn thất mấy vạn long tộc thuần huyết, hơn nữa tổn thất còn đang không ngừng lớn thêm, đây là một lần tổn hại đau đớn thê thảm nhất của long tộc từ sau khi Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa ngã xuống, Bàn Cổ tam tộc xuất hiện ở Bàn Cổ thế giới.

Long tộc kế thừa thân thể mạnh mẽ vô cùng của Bàn Cổ thánh nhân, năng lực sinh sản huyết mạch của Bàn Cổ thánh nhân lại để nhân tộc đoạt được. Cho nên nhân tộc sinh sản nhanh chóng, mà long tộc sinh con đẻ cái lại cực kỳ khó khăn. Một đôi vợ chồng nhân tộc một năm có thể mang thai một lần, mà một đôi vợ chồng long tộc nếu vận khí không tốt, ngàn năm mới mang thai một lần là chuyện rất phổ biến, bình thường đều là trăm năm mang thai một lần mà thôi.

Cho nên long tộc dân cư thưa thớt, không bằng một phần ngàn của nhân tộc. Trong thời hạn ngắn ngủn tổn thất mấy vạn long tộc thuần huyết, tổn thất này khiến trong đầu Ngao Bạch trống rỗng, trừ chửi ầm lên, hắn hầu như không có thể có bất cứ biện pháp nào khác.

Thanh Tường rất đồng tình nhìn Ngao Bạch. Long tộc, phượng tộc cùng nằm trong Bàn Cổ tam tộc, đều có điểm yếu sinh sản bất lực. Mấy vạn hậu duệ thuần huyết tổn thất, Thanh Tường biết tin tức này truyền về long tộc sẽ tạo thành sự xôn xao lớn bao nhiêu.

Cho dù Ngao Bạch là Bí Hý một trong chín con trai của tổ long, cho dù Ngao Bạch là tổ tiên hồng hoang long tộc tiêu phí cái giá trên trời mới khiến hắn tụ thể trọng sinh, trưởng lão long tộc cũng sẽ bởi vì lần tổn thất nặng nề thê thảm này hung hăng lột xuống của Ngao Bạch một tầng da!

Mặc kệ ngươi hiện tại có phải thân phận thiên đế hay không, mặc kệ ngươi có phải tổ tông nhà mình hay không... Long tộc kiệt ngạo bất tuân ở phương diện này từ trước tới giờ là coi trời bằng vung, Ngao Bạch lần này phải chịu khổ rồi!

“Mau mau phái viện binh!” Hạo Thiên Kính của Đông công lơ lửng ở trên không đại điện, đang tức thời truyền phát tin tình hình chiến đấu thực tế của các chiến trường, ở vô thanh vô tức, bản thân Vu Bật cũng không biết, chuyện Nguyên Ma nhất tộc vận dụng bí pháp Đồ Long Thuật đã bị Ngao Bạch biết được.

Ngao Bạch oán độc vạn phần nhìn đám tộc nhân Nguyên Ma nhất tộc Vu Bật trong Hạo Thiên Kính, khàn cả giọng hướng Thiếu Ti, Chúc Dung thị, Thanh Tường, Đông công rít gào: “Mau mau phái viện binh, tru sát toàn bộ tộc nhân sơ vu nhất mạch... Lần này, coi như lão tử nợ các ngươi một cái nhân tình... Thanh Tước Nhi, ngươi nói xem?”

Thanh Tường nhíu mày, trong lòng nàng thấp thỏm, không dám hạ đạt mệnh lệnh phái viện binh.

Sơ vu nhất mạch từ xưa đã là cuồng bội tà dị, là một nhánh vặn vẹo nhất, quỷ tà nhất trong nhân tộc, vì nghiên cứu các loại vu pháp bí thuật ác độc, bọn họ ngay cả chuyện ám sát Nhân Hoàng cũng làm ra được... Hiện tại bọn họ sử dụng Đồ Long Thuật, ai biết bọn họ sẽ có Đồ Phượng Thuật nhằm vào phượng tộc hay không?

Tuy nàng từ thời đại hồng hoang, đã bắt đầu câu kết làm bậy, không thanh không bạch với Ngao Bạch, hiện tại hai người lại cùng là thiên đế, nên một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ với nhau, hô ứng nhau làm minh hữu thiên nhiên. Nhưng trong lòng Thanh Tường biết rõ, nàng cũng gánh vác không nổi cái giá đắt tổn thất mấy vạn phượng tộc thuần huyết!

Đông công càng trực tiếp dang hai tay, không nói một lời.

Dưới trướng hắn chỉ có không đến ngàn nam tu, từ thời đại hồng hoang đã liên tục tùy tùng hắn. Các nam tu này tất nhiên ai cũng đạo hạnh cao thâm, tu vi hùng hậu, đều có một thân bản lĩnh quỷ thần khó lường, nhưng vẻn vẹn mấy trăm người có thể phát huy tác dụng gì?

Mấy ngàn chiến trường lớn nhỏ đồng thời khai chiến, ngươi đem mấy trăm người này bóp nát rải xuống, cũng không trải đầy chiến trường được!

Đông công cười khổ, hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, âm thầm tính toán, hắn nên thảo luận điều kiện với lão gia hỏa nào đó hay không? Việc mình đảm nhiệm thiên đế, tất nhiên là Oa Linh mưu tính, nhưng cũng là lão gia hỏa kia cố ý vô tình nói ra một câu, Oa Linh và bọn họ mới có cái tính toán này.

Có thể đem mình vứt lên vị trí thiên đế, ngươi cũng phải phân cho hắn đủ nhân thủ chứ!

Nói câu khó nghe, hiện tại Đông công đường đường thiên đế, hắn muốn uống ấm trà cũng vẫn phải tự đi múc nước, nhóm lửa, pha trà gạn lá, đây là tác phong thiên đế nên có sao?

Thiếu Ti và Chúc Dung thị thì đồng thời nhíu mày. Chúc Dung thị nhìn nhìn Ngao Bạch, không muốn đắc tội long tộc, dứt khoát không hé răng. Thiếu Ti đứng dậy, giọng nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Ngao Bạch đại đế, mấy ngàn chiến trường đồng thời khai chiến, kẻ địch số lượng đông đảo, chúng ta nên điều động binh mã như thế nào?”

Dang hai tay, Thiếu Ti nói rất trực tiếp: “Tổng binh lực bọn hắn giờ phút này vận dụng, đã gấp chúng ta hơn ba lần... Để tộc nhân long tộc, mang theo nhân mã các bộ rút về phía Nghiêu Sơn thành đi, chúng ta chỉ có thể dựa vào Nghiêu Sơn thành tiêu hao binh lực của bọn hắn, chính diện va chạm chém giết, chúng ta tạm thời không đủ binh lực.”

Có nhân mã của Đế Úc, cộng thêm Ngu Yêu tụ tập đại quân dị tộc mấy chục cái dị thế giới, giờ phút này kẻ địch đồ sát vây khốn đại quân long tộc chạy đi cứu viện, quả thật đã đạt tới gấp ba lần trở lên tổng binh lực toàn bộ thiên đình, đây là số liệu từ trong Hạo Thiên Kính của Đông công đại khái tính ra.

Thiếu Ti và Chúc Dung thị dốc hết toàn lực cứu viện, đại quân phân tán đi mấy ngàn chiến trường, cũng chỉ là chiến thuật thêm dầu vào lửa, kết cục bị người ta chia cắt bao vây tiêu diệt.

Ý kiến của Thiếu Ti không sai, tuy tiêu cực một chút, nhưng các chiến sĩ long tộc kia dẫn dắt chiến sĩ các bộ mau chóng rút lui về phía Nghiêu Sơn thành, do thiên đình tập trung phái ra mấy chi binh mã toàn lực tiếp ứng, đây mới là biện pháp tốt nhất.

“Nhưng...” Ngao Bạch đã rối loạn đầu trận tuyến, hắn hoàn toàn không biết nên nói như thế nào, làm như thế nào mới tốt.

Trong thần cung ánh vàng rực rỡ, lửa nóng thiêu đốt, Cơ Hạo khẽ mở đôi mắt. Hắn hít một hơi thật sâu, một bóng người màu vàng mông lung từ trong cơ thể hắn gian nan tách ra, theo cột ánh nắng ở đỉnh đầu hạ xuống, nháy mắt đã thoát ly thiên đình, nhập vào hồng hoang tinh không, lóe lên mấy cái đã đi tới trước Thái Dương Giới.

Thuần thục tách ra ngọn lửa hừng hực trong Thái Dương Giới, Cơ Hạo đi tới trước cửa địa cung bí điện Tự Văn Mệnh bế quan tế luyện, thu phục cửu đỉnh, đẩy cửa bước vào: “A thúc, việc khẩn, ngươi có thể ra tay đàn áp đôi chút hay không?”

Tự Văn Mệnh khí tức quanh thân như phàm nhân khẽ mở đôi mắt, hắn nhìn Cơ Hạo trầm giọng nói: “Đã có một đỉnh, chỉ thiếu một ngụm công phu... Giúp ta một chút thiên địa công đức, nháy mắt có thể thành!”

“Được!” Cơ Hạo hét lớn một tiếng, phân thân này bước đến phía sau Tự Văn Mệnh, hai tay kết ấn hướng đỉnh đầu Tự Văn Mệnh vỗ mạnh xuống.

Từng luồng tử khí kim quang không ngừng từ trong cơ thể phân thân Cơ Hạo trào ra, vô lượng công đức mấy hôm trước ở Lương Chử đánh chết vô số quý tộc Ngu tộc mà có không ngừng đưa vào trong cơ thể Tự Văn Mệnh. Khí tức Tự Văn Mệnh chợt tăng vọt, một cái đỉnh tròn ba chân bên trái hắn chợt phun ra vô lượng hào quang.

Qua thời gian đại khái một chén trà nhỏ, Tự Văn Mệnh vung tay, trầm giọng quát: “Đi!”

Cái đỉnh tròn ba chân kia phát ra tiếng nổ thật lớn, kéo một dải hàn quang nháy mắt lao ra khỏi Thái Dương Giới. Liên tục hướng ra bên ngoài bay đi, thể tích cái đỉnh tròn ba chân trở nên càng lúc càng lớn, trên đường nó kéo theo vô số tàn ảnh xuyên qua hư không, nháy mắt đã đến trên không Bàn Cổ mỗ đại lục.

‘Ông’ một tiếng vang lớn, một đạo hàn quang xanh xanh hiện lên, một cái đỉnh tròn ba chân cao trăm vạn dặm, khí tức hồng hoang, cổ xưa nặng nề rơi thật mạnh xuống Bồ Phản, một đạo khí tức trầm trọng dị thường nháy mắt quét qua chục tỷ dặm hư không xung quanh Bồ Phản.

Tiếng nổ ‘Bốp bốp bốp bốp’ không dứt bên tai, trong chục tỷ dặm hư không, thân thể toàn bộ quái thú đầu chim ưng thân sư tử dưới trướng Ngu Yêu đồng thời nổ tung.