Vu Thần Kỷ

Chương 1872: Ngưu quỷ xà thần




“Các vị sư đệ cẩn thận!” Môn hạ Đại Xích đạo nhân Huyền Đô đạo nhân cất tiếng thét dài, một ngọn đèn màu tím từ đỉnh đầu của hắn lao ra, một mảng lớn khói lửa màu tím mang theo khí tức nóng rực hướng bốn phía cuồn cuộn chảy ra, hư không run rẩy, lập tức có mấy trăm bóng người từ trong hư không nhảy ra.

Long Mẫu cầm đầu, Phệ Tâm cửu tử võ trang hạng nặng xếp hàng ngang đứng ở phía sau hắn, đám đông trưởng lão long tộc, long vương các bộ khăng khăng một mực đi theo bọn họ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bày trận chuẩn bị chiến tranh.

Trừ các cao thủ long tộc hình thể dũng mãnh, Khô Lâu sơn tam hữu tươi cười hướng bên này chắp tay hành lễ, càng có Côn Bằng, Tương Liễu sau khi trị thủy chẳng biết đi đâu mang theo gần trăm tên yêu ma cự bá khí tức hung mãnh hướng về Cơ Hạo bên này cười lạnh liên tục.

Trừ bọn họ, còn có mấy chục đạo nhân mặc áo dài, tướng mạo cổ xưa chân đạp mây bay, mặt không biểu cảm nhìn đám người A Bảo. Tàng Nguyên Tử hiển nhiên là thủ lĩnh của các đạo nhân này, tay trái hắn cầm một lá cờ lớn màu trắng, tay phải nắm một cái chày báu bốc lửa, đang đánh giá A Bảo từ trên xuống dưới.

“Tàng Nguyên Tử!” A Bảo tiến lên hai bước, cười ‘ha ha’ hướng hắn gật gật đầu: “Thì ra, ngươi là môn nhân của Tam Bành... Ngươi không sợ, hai vị giáo chủ lòng dạ hẹp hòi kia rút hồn phách của ngươi, khiến ngươi trọn đời không thể siêu sinh sao?”

Tàng Nguyên Tử và mấy chục đạo nhân phía sau hắn cùng cất tiếng cười lên, Tàng Nguyên Tử chẳng hề để ý cười lạnh nói: “Vậy cũng cần bọn họ có cơ hội tỉnh lại mới được. Càng không cần nói, ba vị sư phụ đạo pháp sâu không lường được, bọn họ cần có thể thoát được bàn tay của ba vị sư phụ mới được.”

Không cho A Bảo cơ hội nào để nói chuyện, tay trái Tàng Nguyên Tử vung lá cờ lớn lên, một mảng lớn sương mù trắng xoá gào thét khuếch tán ra, từng đợt cuồng phong thảm thiết ở trong sương mù tùy ý xoay tròn chạy chồm, nhanh chóng hướng A Bảo, Quy Linh bọn một đám môn nhân của Vũ Dư đạo nhân bao vây.

Côn Bằng, Tương Liễu mang theo gần trăm tên yêu ma cự bá thét dài một tiếng, bọn họ nhìn quanh một phen, cười ‘Ha ha’ hướng Huyền Đô đạo nhân ùa lên.

Đại Xích đạo nhân không nhiều môn nhân, trừ khai môn đại đệ tử Huyền Đô đạo nhân, cũng chỉ có mèo lớn mèo nhỏ hai ba người không nổi tiếng. So sánh với Huyền Đô đạo nhân, mấy vị đồng môn sư đệ của hắn không chỉ có tiếng tăm không lớn, tu vi cũng thực sự không được tốt lắm. Côn Bằng, Tương Liễu mang theo một đám yêu ma cự bá bao vây bọn họ, nhất thời yêu phong tà khí đem bọn họ gắt gao bọc lại bên trong.

Long Mẫu thét dài một tiếng, tùy tay hướng một đám môn nhân của Thanh Vi đạo nhân chỉ chỉ, Phệ Tâm cửu tử phía sau nàng cùng cất tiếng thét dài, mang theo mấy trăm cao thủ long tộc hợp thành một tòa đại trận đằng đằng sát khí, nhanh chóng đem một đám môn nhân của Thanh Vi đạo nhân vây lại.

Nói tới, trừ Vũ Dư đạo nhân số lượng môn nhân đệ tử đông đảo, Đại Xích đạo nhân chỉ có một đồ đệ chống đỡ môn hộ, môn hạ Thanh Vi đạo nhân môn nhân hữu dụng cũng chỉ có ít ỏi mười mấy người, sau khi bị mấy trăm cao thủ long tộc bao vây, các đồ đệ này của Thanh Vi đạo nhân trong thời gian ngắn cũng lâm vào trong khổ chiến.

Trong hư không đánh loạn cả lên, Long Mẫu mang theo một nụ cười dữ tợn, hướng Cơ Hạo ép tới từng bước một.

Ở phía sau Long Mẫu, Khô Lâu sơn tam hữu mang theo một nụ cười lạnh kiêu căng, ánh mắt lạnh lẽo thỉnh thoảng hướng về phía Cơ Hạo còn có ba cái chiến đoàn quét một cái. Quanh thân bọn họ sát khí bốc lên, một tư thế lúc nào cũng có thể ra tay đánh bất ngờ.

“Thằng nhãi Cơ Hạo... Trả lại thân thể đại ca của ta!” Cách Cơ Hạo còn xa mấy chục trượng, Long Mẫu xa xa vươn tay.

Cơ Hạo nhìn nhìn Long Mẫu, lại nhìn nhìn Khô Lâu sơn tam hữu, hắn cũng lười đáp lời Long Mẫu, Thiên Địa Kim Kiều lóe lên một cái, mang theo hắn hướng một mảng lục địa nho nhỏ kia bay đi. Hai tay hắn siết nắm đấm, muốn đấm vang Bàn Cổ Chung.

“Ngăn hắn!” Long Mẫu rít một tiếng, kim trượng trong tay kéo lên một cơn gió dữ hướng vào lưng Cơ Hạo đập đến. Tốc độ của nàng nhanh đến cực điểm, thế mà vừa lúc đuổi kịp động tác của Cơ Hạo.

Bàn Cổ Chung nổ vang một tiếng, từng đạo hỗn độn khí dâng trào, kim trượng của Long Mẫu đánh hỗn độn khí quay cuồng một trận, lại chưa thể tổn hại đến Cơ Hạo một chút nào. Mắt thấy Cơ Hạo đã sắp lao tới trước khối lục địa kia, đã sắp gõ vang Bàn Cổ Chung, Long Mẫu không khỏi lớn tiếng rít gào tức giận mắng.

Cổ Tôn đạo nhân cất tiếng cười dài, hắn lạnh nhạt nói: “Tiểu đạo hữu, xin dừng bước!”

Mang theo một tia cao nhân xuất trần mờ mịt, Cổ Tôn đạo nhân làm ra vẻ cẩn thận vung tay áo, vô số mảnh xương nhỏ bé phát ra tiếng ‘Keng keng’ từ trong tay áo hắn bay ra, nhanh chóng ghép thành một sợi roi xương màu trắng thật dài, như một con rắn linh hoạt nhanh như tia chớp hướng bên hông Cơ Hạo quấn lấy.

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, tay áo cũng vung lên, chỉ nghe từng đợt tiếng khóc réo rắt thảm thiết u oán, khó nghe khàn khàn từ trong tay áo hắn bay ra, Thương Tâm đ*o nhân rơi lệ đầy mặt chớp đôi mắt nhỏ, vẻ mặt không có ý tốt từ trong tay áo Cơ Hạo lao ra.

Thân thể Cổ Tôn đạo nhân nhoáng lên một cái, hắn nằm mơ cũng không ngờ Cơ Hạo giấu Thương Tâm đ*o nhân ở trong tay áo mình, mà Thương Tâm đ*o nhân bí pháp quỷ dị, chuyên đả thương linh hồn nguyên thần, Cổ Tôn đạo nhân không cẩn thận, lập tức âm thầm chịu thiệt một phen.

Phun ra một ngụm tinh huyết trắng như tuyết, Cổ Tôn đạo nhân tức giận nhìn Thương Tâm đ*o nhân: “Lão khổ quỷ, ngươi sao lại ở đây?”

Sợi roi xương trong tay Cổ Tôn đạo nhân mềm nhũn hạ xuống, tiếng la khóc của Thương Tâm đ*o nhân càng thêm thê lương. Hắn nhìn chằm chằm Cổ Tôn đạo nhân, không nói một lời, chỉ không ngừng khóc sướt mướt. Tiếng khóc thê thảm dị thường làm người ta tâm phiền ý loạn, rõ ràng ánh mắt Cổ Tôn đạo nhân cũng đã có chút thác loạn.

Cổ Thanh tú sĩ hừ lạnh một tiếng, hắn vung tay áo, ba thanh bạch cốt kiếm gào thét bay ra, tàn nhẫn vô cùng hướng Cơ Hạo chém xuống.

Ở bên, Long Mẫu quát: “Cái chuông kia của tiểu tử này phòng ngự kinh người, bảo vật tầm thường không làm gì được hắn!”

Lời còn chưa dứt, Cơ Hạo vung tay áo bên phải, Khổ Trúc sơn chủ khẽ thở dài một tiếng, từ trong tay áo Cơ Hạo bước ra. Hắn cầm thanh trúc trượng run lên, nhất thời khắp trời đều là những tầng trúc ảnh xanh biếc, một tòa trúc trận mạnh mẽ đem Cổ Thanh tú sĩ cuốn vào.

Long Mẫu tức giận mắng, vung kim trượng hướng Cơ Hạo liên tục đập mấy ngàn trượng, nhưng Bàn Cổ Chung lực phòng ngự quá kinh người, mặc cho Long Mẫu hung hăng, nhưng không thể thương tổn được một sợi lông của Cơ Hạo. Không chỉ có thế, Long Mẫu đập loạn một chập, ngược lại còn đem Cơ Hạo tiễn về phía trước một đoạn khoảng cách lớn.

Mắt thấy Cổ Tôn đạo nhân và Cổ Thanh tú sĩ bị ngăn cản, Long Mẫu công kích hoàn toàn vô dụng đối với Cơ Hạo, Cổ Ác đồng tử rốt cuộc ra tay.

Nhìn như một nữ đồng nhỏ nhắn, Cổ Ác đồng tử vừa ra tay, thân thể của nàng liền chợt bành trướng, khung xương bành trướng quá mức cấp tốc, trong chớp mắt đã hóa thành một cái xương sọ cao hơn vạn trượng. Cổ Ác đồng tử thét dài một tiếng, trong thất khiếu đồng thời có hào quang màu trắng phun ra, giống như bảy dòng sông dài cuồn cuộn hướng Cơ Hạo quét tới.

Hào quang màu trắng dâng trào, hư không bên người Cơ Hạo đột nhiên đọng lại, trên Thiên Địa Kim Kiều toát ra từng đợt kim quang, chỉ nghe tiếng vỡ vụn ‘Đinh đương’ không dứt, hư không bên người Cơ Hạo không ngừng nổ tung ra cả đống mảnh xương tàn phá, bột xương, giống như một mảng hư không này cũng đã biến thành một khối xương lớn vô cùng.

Thiên Địa Kim Kiều cũng bị hào quang màu trắng Cổ Ác đồng tử phun ra ngăn trở. Cơ Hạo nhíu nhíu mày, đem Đông Hoàng Xa Liễn tung ra.

Huynh trưởng của Long Mẫu, vô song nguyên long phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, hai long trảo cực lớn vỗ về phía trước, chỉ nghe một tiếng vang khổng lồ, hư không bị xé rách một lỗ thủng cực lớn. Cơ Hạo đạp Thiên Địa Kim Kiều lao về phía trước, nhẹ nhàng khéo léo lao tới trên khối lục địa hình tròn kia.

Long Mẫu mắt thấy vô song nguyên long trước Đông Hoàng Xa Liễn, mắt của nàng chợt biến thành một mảng đỏ bừng.