Vu Thần Kỷ

Chương 188: Tiễn sát




Gió lạnh cuốn bọt tuyết xiêu vẹo đánh tới, trong gió tuyết chín mũi tên giống như loạn hoa rơi xuống, bắn loạn về phía yếu hại trí mạng của Cơ Hạo cùng Thái Ti.

Một lần này, Cơ Hạo sớm đem thần niệm thả ra, bao phủ không gian phạm vi vài dặm, mũi tên mới xuất hiện, đã bị hắn nắm giữ được quỹ tích của chín mũi tên.

“Bọn chuột nhắt nhát gan ám tiễn đả thương người, cút cho ta!” Cơ Hạo rút hắc thạch trường đao, trên lưỡi đao ánh lửa phun trào, mang theo một đường cong hướng mũi tên bổ tới. Đốm lửa văng tung tóe, tiếng va chạm giống như sấm vang lên, trường đao của Cơ Hạo bổ chuẩn xác vào trên mũi tên, chín mũi tên đột ngột phát nổ.

Thời điểm lưỡi đao cùng mũi tên tiếp xúc, Cơ Hạo chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ đáng sợ ở trên không đè xuống, lực lượng bám vào trên mũi tên khiến cánh tay hắn chấn động từng đợt, trường đao thiếu chút nữa đã rời tay bay ra. Liên tục chín mũi tên va chạm với lưỡi đao, Cơ Hạo rốt cuộc cổ tay tê dại trường đao bay ra, mang theo một đạo hàn quang bay ra bảy tám dặm, cắm thật sâu vào trong đất tuyết.

Thế tới của mũi tên bị đánh loạn, phù văn màu lục màu lam trên mũi tên đột nhiên sáng ngời, đầu mũi tên đặc chế ầm ầm nổ tung, chín mũi tên biến thành tám mươi mốt mảnh vỡ hình chùy nho nhỏ hướng cả người Cơ Hạo, Thái Ti đâm loạn xuống.

Cơ Hạo tức giận mắng một tiếng, người thiết kế mũi tên này quá ác độc! Hắn xách Thái Ti lên, một tay đem hắn đè ở trong đất tuyết, tự mình xoay người, dùng lưng đón về phía mảnh vỡ đầu mũi tên đầy trời gào thét rơi xuống.

Công kích như vậy quá mức tàn nhẫn, quỷ dị, cho dù là Cơ Hạo, trừ dùng thân thể mình làm khiên, cũng không có lựa chọn tốt hơn.

Ít nhất có năm sáu mươi mảnh vỡ đánh vào trên người Cơ Hạo, giáp trụ phóng ra thanh quang kịch liệt chấn động, từng luồng khí bén nhọn giống như cái đinh không ngừng xuyên thấu giáp trụ phòng hộ, hung hăng chui vào sâu trong thân thể Cơ Hạo.

Lực lượng bám vào trên những mảnh vỡ này không mạnh hơn lực công kích của đám thiếu niên Đại Vu Nam Hoang minh, nhưng các thiếu niên Đại Vu đó công kích tán mà không tụ, lực lượng trên những mảnh tên vỡ này lại là đem lực công kích to lớn tập trung ở trên một điểm nhỏ cực hạn!

Khí lực lương tự, một chưởng đập ở trên đầu cùng một cái đinh nện ở trên đầu, lực sát thương khẳng định cách biệt một trời một vực.

Cho dù giáp trụ A Bảo luyện chế lực phòng ngự kinh người, cũng không thể nào hoàn toàn ngăn cản lực đạo trên mảnh tên vỡ, từng luồng khí sắc bén đánh vào trong cơ thể Cơ Hạo, cả người Cơ Hạo đau đớn, há mồm phun một ngụm máu ở trong đất tuyết, nhất thời hòa tan một mảng tuyết đọng thật lớn.

Hít sâu một hơi, huyết nhục tinh khí khổng lồ trong cơ thể quay cuồng, lực lượng thân thể sớm đạt tới Đại Vu cảnh, thương thế mảnh tên vỡ mang đến ở ngắn ngủn một hơi thở khép lại. Trước đó vài ngày ăn vào mảng mệnh khí kết tinh kia, vốn còn có lượng lớn mệnh khí tinh hoa giấu ở trong cơ thể, giờ phút này thân thể vừa bị thương, một đám mệnh khí kết tinh này cũng bị kích phát ra toàn bộ.

Ngọn lửa năm màu trong bụng nhẹ nhàng chớp lên, từng mảng lớn mệnh khí tinh hoa bị ngọn lửa nuốt vào.

Một lần này, ngọn lửa năm màu cũng chưa tặng lại cho Cơ Hạo bất cứ tia sáng năm màu nào, mà là độc chiếm toàn bộ lực lượng của một đám mệnh khí kết tinh đó. Trong nháy mắt tiếp theo, chợt nghe ‘rắc’ một tiếng vỡ vang, ngọn lửa năm màu trong bụng Cơ Hạo chia làm hai đóa.

Hai ngọn lửa năm màu mỗi một ngọn đều lớn gấp đôi so với ngọn lửa ban đầu, cũng nồng đậm gấp đôi, tản mát ra khí tức càng thêm cổ xưa, thần bí.

Bổ Thiên Bất Lậu Quyết chính thức bước vào tầng thứ hai, từ nay về sau trong thịt Cơ Hạo cắn nuốt, 2% lực lượng có thể hóa thành lực lượng thân thể hắn.

Cùng lúc đó, ngọn lửa năm màu cũng không chỉ có thể cắn nuốt tinh hoa máu thịt của các loại hung thú ác điểu. Toàn bộ tinh hoa cỏ cây cũng có thể để Cơ Hạo sử dụng. Hơn nữa so sánh với huyết nhục tinh khí các loại hung thú ác điểu chuyển hóa 2%, tỉ lệ chuyển hóa của cỏ cây tinh hoa cao tới 10%.

“Tốt!” Cơ Hạo quát to một tiếng, ở mi tâm phun ra một đạo tử khí, đôi mắt lóe lên thần quang màu đỏ vàng, đã tập trung phương hướng tên bay tới, đó là một ngọn núi tuyết ngoài hai mươi dặm, trên một đoạn dốc tuyết, mười mấy gốc tuyết tùng gồng lên đón gió. Mũi tên chính là từ phương hướng đó bắn tới.

Chỉ tay, mấy chục quả thuỷ lôi vô thanh vô tức mang theo lôi quang dài đến mấy trượng bắn nhanh đi, trong ngắn ngủn một hơi thở cắt qua hai mươi dặm hư không, chuẩn xác trúng một mảng tuyết tùng đó.

Tiếng sấm nặng nề truyền xa xa, Cơ Hạo toàn lực ngưng tụ huyền lôi uy lực cực lớn. Mỗi một phát lôi hỏa đều có thể hủy phạm vi trăm trượng. Mấy chục quả thuỷ lôi đồng thời bùng nổ, một mảng dốc tuyết kia nhất thời bao phủ hết ở trong lôi kình âm nhu.

Một tiếng kêu chói tai xa xa truyền đến, mấy cái bóng người chật vật từ trong núi đá, tuyết đọng sụp đổ nhảy lên không trung, cả người mang theo khói đen chật vật hướng đất tuyết bên dưới dốc tuyết rơi xuống. Cơ Hạo liếc, nhìn thấy rõ ràng mấy cái bóng người kia cả người phun máu, hiển nhiên ở trong lôi hỏa phát nổ đã bị thương không nhẹ.

Tiếng kêu chói tai không ngừng, trên trăm thiếu niên Đại Minh minh bị khí tức Cơ Hạo và Thái Ti liên thủ ngưng tụ thành áp chế không ngừng lui về phía sau, bị dọa không dám ra tay đột nhiên không biết từ nơi nào sinh ra dũng khí, liên thanh thét chói tai hướng Cơ Hạo bên này lao tới.

Một thiếu niên da thú che mặt lớn tiếng quát: “Hai tên phế vật này còn trêu chọc đối thủ khác, muốn lấy mạng bọn hắn không chỉ chúng ta, thừa cơ hội này, đem bọn chúng thu thập!”

Lại một thiếu niên lớn tiếng quát: “Đừng làm bị thương Thái Ti, gã này rất đáng tiền… Tên mọi rợ đến từ Nam Hoang, nhất định phải đem hắn băm thành thịt vụn! Khốn kiếp chết tiệt, hộ vệ a ba ta cho ta đều bị hắn giết rồi!”

Cơ Hạo nhìn lướt qua mấy Đại Vu vừa rồi bị hắn đánh chết, không khỏi nhếch miệng cười lạnh, vài người vừa bị hắn chém giết, đều là hộ vệ của đứa nhỏ xui xẻo này?

“Thái Ti, làm việc!” Cười lớn một tiếng, Cơ Hạo một tay đem Thái Ti mặt đầy tuyết xách lên, đem hắn đặt trên vai, sau đó vung chân hướng dốc tuyết xa xa còn đang không ngừng sụp đổ phóng đi.

So sánh với đám thiếu niên Đại Minh minh này, đối thủ ám tiễn đả thương người kia càng thêm khó chơi, ở trước khi thu thập bọn thiếu niên Đại Minh minh, nhất định phải chém giết cái tiễn thủ trong bóng tối trước mới được.

Lưu Quang Hỏa Dực thi triển ra, Cơ Hạo ở trên đất tuyết kéo theo mảng lớn tàn ảnh lao nhah về phía trước, trong nháy mắt đã được vài dặm, trong chớp mắt hắn đã tới gần chỗ vài người vừa rồi rơi xuống đất tuyết.

Một tiếng thét dài truyền đến, đất tuyết ngoài ba dặm phía trước khẽ động, một bóng người cao lớn bay lên trời, kéo ra một cây trường cung tập trung Cơ Hạo. Người nọ nhìn Cơ Hạo lớn tiếng cười nói: “Hỏa Nha bộ ngu xuẩn, hôm nay ngươi phải…”

Còn chưa dứt lời, trong cuồng phong ngoài vài dặm một bóng người gầy yếu đột nhiên xuất hiện, Phong Hành từ trong gió lao ra, quát lớn: “Tên nhu nhược chỉ biết ám tiễn đả thương người, thử chút tư vị ám tiễn!”

Trên tay Phong Hành thanh quang lóe ra, một cây trường cung hình thù kỳ lạ dài bằng khoảng chiều cao của hắn đột nhiên toát ra, Phong Hành kéo trường cung, đầy trời cuồng phong hướng trường cung của hắn hội tụ lại, trong chớp mắt đã ở trên dây cung ngưng tụ thành một mũi tên dài sáu thước.

Một tiếng dây cung vang lên, mũi tên gió màu xanh bắn vút đi, trường cung trong tay bóng người cao lớn tập trung Cơ Hạo còn chưa kịp có động tác, mũi tên gió đã xuyên thủng ngực hắn, ở trên ngực hắn nổ tung ra một cái lỗ thủng trong suốt to bằng chậu rửa mặt.

Tiếng xé gió ngân nga truyền đến, Vũ Mục thân hình mập mạp giống như con gấu khổng lồ nhảy bắn ra, giống như một quả lựu đạn lao vào trong đất tuyết.

Trong tiếng nổ vang nặng nề, mấy bóng người phun ra từng ngụm từng ngụm máu, bị Vũ Mục bạo lực từ trong tuyết đọng đánh bật ra.