Vu Thần Kỷ

Chương 189: Kết giao




Vũ Mục vừa động, liền giống như một quả cầu nhảy bắn loạn ở trên đất.

Động tác của hắn không nhanh, nhưng rất vững, dày nặng, rất ổn trọng. Mỗi một cú đấm của hắn đều vừa đúng trúng ngực một người, mỗi một cú đấm đều có thể bảo đảm đập nát ít nhất một nửa số xương sườn của đối phương, mỗi một cú đấm đều có thể làm cho người ta hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi.

Trừ tiễn thủ bị Phong Hành bắn chết, còn có sáu kẻ địch nấp ở trên dốc tuyết bị cú đấm nặng trịch của Vũ Mục đánh ngã, không còn bò dậy được nữa.

Cơ Hạo kinh hãi dừng bước, nhíu mày nhìn sáu Đại Vu đã mất mạng trên mặt đất. Bọn hắn da mặt đen sì, lỗ chân lông toàn thân không ngừng hướng bên ngoài toát ra từng tia khí đen, rất hiển nhiên làm bọn hắn chết không phải nắm đấm của Vũ Mục, mà là kịch độc mang theo trên nắm đấm của hắn.

Sinh mệnh lực của Đại Vu cực kỳ ương ngạnh, cho dù xương khớp toàn thân nát thành phấn, cũng có thể ở ngắn ngủn vài hơi thở hoàn toàn khép lại, chỉ cần khí huyết tinh lực trong cơ thể chưa hao hết, Đại Vu hầu như là quái vật giết không chết.

Kịch độc của Vũ Mục, lại ở ngắn ngủn mấy hơi thở khiến sáu Đại Vu mất mạng, Cơ Hạo nhìn thân hình mập mạp của Vũ Mục, chỉ cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên từng sợi. Gã này chỉ nói dụng độc mà nói, nhắm chừng so với Ngũ Long Nghiêu còn tàn nhẫn hơn chút.

Ngũ Long Nghiêu càng thêm am hiểu các loại vu dược cứu mạng, các loại vu dược phụ trợ tu luyện cũng cực có nghiên cứu, nhưng ở trên trình độ vu độc, Ngũ Long Nghiêu chỉ là bình thường. Vu độc của Vũ Mục có thể nháy mắt độc chết Đại Vu, trình độ vu độc sẽ không kém hơn Ngũ Long Nghiêu.

Các thiếu niên Đại Minh minh chợt dừng bước, mỗi người không biết làm sao nhìn đám người Cơ Hạo.

Một mình Cơ Hạo có thể đánh ngã hơn một trăm thiếu niên Đại Vu của Nam Hoang minh, như vậy hắn thu thập hơn một trăm thiếu niên Đại Vu của Đại Minh minh tự nhiên cũng không có vấn đề. Thái Ti có thể một lần cướp đi tuổi thọ của hơn một trăm Đại Vu, đối phó bọn họ tự nhiên cũng không nói chơi.

Mà Phong Hành một mũi tên đó hồn nhiên thiên thành, các thiếu niên Đại Minh minh còn chưa thấy rõ hắn ra tay, mũi tên dài do gió mát ngưng tụ thành đã đánh chết kẻ địch, đây là một người càng thêm đáng sợ hơn so với tiễn thủ vừa rồi đánh lén Cơ Hạo.

Về phần Vũ Mục…

Không có ai muốn liều mạng cùng Đại Vu chơi độc. Cho dù cường giả Đại Vu cảnh đỉnh phong, cũng không muốn liều mạng cùng một vu y vừa mới bước vào Đại Vu cảnh, nhưng tinh nghiên vu độc. Vậy quả thật là lấy mạng nhỏ của mình đi giỡn, ai cũng không biết những độc vu đáng sợ kia có bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn.

“Thái… Thái Ti, lần này tính… Tính là ngươi may mắn!”

Một thiếu niên da thú che mặt lắp bắp mắng một câu, sau đó huýt một tiếng. Thân thể trên một trăm thiếu niên Đại Minh minh nhoáng lên một cái, đồng thời hóa thành mảng lớn hơi nước hoặc là từng cơn gió tuyết bỏ chạy. Nơi này bốn bề đều là tuyết đọng, các Đại Vu Đại Minh minh rất mạnh đối với nắm giữ lực lượng mưa gió, băng tuyết, toàn tâm toàn ý đào tẩu, ở trên cánh đồng tuyết này căn bản không ai có thể ngăn lại bọn họ.

Xa xa truyền đến tiếng kêu to bén nhọn của bọn nhện khổng lồ, Thiếu Ti xách một cây trường mâu màu đen, một thương một con đem đám nhện khổng lồ kia đâm chế hết, đem toàn bộ tấm bia đá màu đen đập vỡ hết, sau đó một bước lảo đảo một cái hướng bên này đi tới.

Thái Ti vội vàng thở hổn hển chạy qua, thấp giọng trao đổi vài câu cùng Thiếu Ti, hai huynh muội vai sóng vai đi tới.

Dùng sức đem trường mâu cắm ở trên đất tuyết, Thiếu Ti thản nhiên hướng Cơ Hạo gật gật đầu: “Cơ Hạo… Lại nợ ngươi thêm một lần.”

Cơ Hạo nhún nhún vai, không sao cả lắc lắc đầu: “Cần gì nói những cái này? Ta và Thái Ti là bằng hữu, ngươi xảy ra chuyện, chúng ta không thể không quản.”

Phong Hành đứng rất xa, hắn đem một ít vật vụn vặt mang theo trên người tiễn thủ bị đánh chết móc ra, sau đó kinh ngạc kêu lên: “Này, ngươi tên là Cơ Hạo sao? Ngươi sao lại đắc tội người của Thập Nhật quốc? Bọn họ chính là quốc gia cường đại nhất Đông Di, hắc, đánh lén ngươi, là Kim Ô tiễn thủ đó!”

Phong Hành từ trong vật vụn vặt dưới đất lấy ra một cái lông chim màu vàng chói mắt, bóp trong tay hướng Cơ Hạo quơ quơ: “Xem, lông chim thượng cổ Kim Ô, chỉ có Kim Ô tiễn thủ của Thập Nhật quốc mới có tư cách đeo. Tuy là nhất vũ tiễn thủ yếu nhất, nhưng có thể tránh được bọn họ phục giết, cũng không gặp nhiều đâu.”

Cơ Hạo nhìn cái lông chim kia kinh ngạc nói: “Kim Ô tiễn thủ? Thập Nhật quốc? Bọn họ là…”

Vũ Mục ngồi dưới đất, đem thứ đáng giá trên người sáu Đại Vu mình đánh chết lần lượt lục soát ra, cất hết vào trong túi da thú bên hông. Cái túi da thú kia chỉ to bằng hai nắm tay, nhưng thể tích thứ cất vào lại vượt xa thể tích bản thân nó, rất hiển nhiên đây là một món không gian vu khí.

Nghe được vấn đề của Cơ Hạo, Vũ Mục ngẩng đầu hàm hậu cười nói: “Thập Nhật quốc là hậu duệ của Đại Nghệ, năm đó Đại Nghệ tên bắn cửu ô, hậu nhân của hắn vì làm nổi bật công tích của Đại Nghệ, liền xây dựng Thập Nhật quốc, nay là thế lực mạnh nhất Đông Di.”

Trong con ngươi chợt lóe ánh sáng lạ, Vũ Mục cười nói: “Xem ngươi vừa rồi thi triển là Lưu Quang Hỏa Dực? Ngươi là tộc nhân Hỏa Nha bộ ở Nam Hoang? Thượng cổ Kim Ô bộ là tổ tiên các ngươi nhỉ? Cái này khó trách sẽ có Kim Ô tiễn thủ Thập Nhật quốc theo dõi ngươi, ngươi ở Vu điện rất bị người ta ghét sao?”

Cơ Hạo mở mở mồm, nhanh chóng giũ sạch quan hệ phức tạp phương diện này.

Người của Đại Minh minh muốn tính kế hai huynh muội Thái Ti, Thiếu Ti, cho nên bọn họ bố trí mai phục, đem Thiếu Ti vây khốn ở một cánh đồng tuyết này.

Kim Ô tiễn thủ đánh lén Cơ Hạo không biết từ nơi nào nhận được tin tức này, liền phái ra linh khôi nhuyễn mộc đem Cơ Hạo và Thái Ti dẫn tới nơi này, thừa dịp lực chú ý của Cơ Hạo hoàn toàn bị người của Đại Minh minh hấp dẫn, hắn ngầm hạ sát thủ, muốn đánh chết Cơ Hạo.

Một khi Cơ Hạo bị giết, Thái Ti và Thiếu Ti rơi vào trong tay Đại Minh minh, cái tiếng xấu này chắc chắn bị Đại Minh minh gánh.

Chờ Cơ Hạo chết, cho dù Tự Văn Mệnh muốn đòi một cái lẽ phải cho Cơ Hạo, món nợ rối mù này cũng phải tính ở trên đầu Đại Minh minh. Tự Văn Mệnh cho dù đem đám người Đại Minh minh lăng trì hết, cũng không tìm đến trên đầu Thập Nhật quốc.

Thở hổn hển một hơi, Cơ Hạo cười lạnh nói: “Đông Di Thập Nhật quốc sao? Ta nhớ rồi. Tính ra, Thanh Di bộ của a mỗ bọn họ, năm đó chính là bị Thập Nhật quốc cướp đi đất tổ, bị ép chạy đi Nam Hoang.”

Cười vài tiếng, Cơ Hạo nghiêm nghị hướng Phong Hành và Vũ Mục chắp tay hành một lễ thật sâu: “Cơ Hạo, Nam Hoang Kim Ô bộ Cơ Hạo, hôm nay đa tạ hai vị huynh đệ viện thủ, bằng không muốn thu thập bọn hắn, quả thật là phiền toái.”

Phong Hành đứng rất xa, thưởng thức trường cung Kim Ô tiễn thủ bị đánh chết lưu lại, híp mắt nhìn Cơ Hạo khẽ cười nói: “Không cần cảm tạ, ta và người của Thập Nhật quốc có chút ân oán cá nhân, gặp bọn hắn chung quy phải cho bọn hắn biết tay một chút.”

Vũ Mục thì rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo, hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm nhíu chặt thành một cục.

“Cơ Hạo… Ô, đợi chút, ngươi là Cơ Hạo tháng trước Tự Văn Mệnh đại nhân từng nói? Là Tự Văn Mệnh đại nhân đem ngươi từ Nam Hoang mang đến Vu điện à?”

Rất xa, Vũ Mục hướng Cơ Hạo vươn tay, trong con ngươi nheo thành một đường lóng lánh ánh sáng kỳ dị.

“Ta là Vũ Mục, Vũ Mục thích ăn uống, đây là Phong Hành, Phong Hành gió cũng có thể thổi đi. Chúng ta đều là trẻ mồ côi Tự Văn Mệnh đại nhân nhặt về Vu điện.”

Nhìn bàn tay to Vũ Mục vươn đến, Cơ Hạo bước qua, dùng sức nắm bàn tay đầy đặn của Vũ Mục.

Tay hai người nắm chặt lấy nhau, sau đó Vũ Mục rất vui vẻ cười lên.