Vu Thần Kỷ

Chương 192: Gặp lại




“Ừm, một lòng một dạ đóng cửa khổ tu, đây là không được. Một vu thật sự cường đại, phải đi nhiều một chút, làm nhiều việc chút. Giống Tự Văn Mệnh, vì nhân tộc ta bôn tẩu khắp nơi, trải qua mưa gió khúc chiết, mới có hắn hôm nay.”

Ngũ Long Nghiêu bưng một cái cái chén đất thó, vừa từng ngụm nhỏ uống dịch thuôc trong chén, vừa chậm rãi nói chuyện với Cơ Hạo.

“Ngươi muốn đi Mậu Sơn bộ bên kia… Ừm, bên kia rất nhiều dãy núi, các loại dược thảo cũng cực kỳ phong phú, gặp được thuốc tốt hái thêm chút trở về. Cái này vừa lúc làm kiểm tra ngươi một đoạn thời gian qua, xem xem ngươi học nhiều dược lý như vậy, có thể đem những dược thảo đó hái được hoàn chỉnh, bảo tồn hoàn mỹ dược tính của chúng nó hay không.”

Nói xong, Ngũ Long Nghiêu đem một cái túi trữ vật da thú chế thành ném cho Cơ Hạo, sau đó đem Cơ Hạo đuổi ra khỏi phòng mình.

Cơ Hạo lại phân biệt đi nói một tiếng với mấy lão vu sư khác, cũng bị phân phối một đống nhiệm vụ, lại bị nhét một đống vật tư ra ngoài dùng tới. Nhất là đại vu sư Mục Qua Qua những ngày qua bắt đầu truyền thụ Cơ Hạo kỹ xảo chế tạo con rối, càng cho Cơ Hạo một bộ ‘Khôi lỗi sơ giải’ thật dày, lại cho hắn một đống lớn con rối chiến lực không mạnh, nhưng có những ý tưởng kỳ diệu riêng.

Sau khi hướng một đám đại vu sư từ biệt, Cơ Hạo hơi sửa sang lại, chuẩn bị một ít quần áo tạp vật để dùng, đóng lại cửa phòng liền muốn rời khỏi.

Theo đường Quý đi một lúc, cách truyền tống vu trận rời khỏi Vu điện còn có một đoạn khoảng cách, đám người Khương Dũng, Diêu Khai Nguyên, Diêu Khai Giang đột nhiên xông ra, từ bốn phương tám hướng vây Cơ Hạo lại.

Cơ Hạo nhìn chăm chú, trong đám người theo bọn Khương Dũng cùng nhau toát ra, các thiếu niên Đại Vu trước đó vài ngày bị Đoạt Mệnh Thuật của Thái Ti hút đi hơn phân nửa thọ nguyên mệnh khí thế mà ở trong tầm mắt, hắn không khỏi cười lên: “Ồ? Người nào cũng tinh thần phấn chấn, các ngươi đây là đem mệnh lại bổ trở về rồi?”

Sắc mặt đám người Khương Dũng một trận khó coi, ánh mắt nhìn về phía Cơ Hạo quả thực giống như kẻ thù sinh tử.

Gắt gao nghiến răng, Diêu Khai Nguyên cười lạnh nói: “Vẻn vẹn Đoạt Mệnh Thuật đã tính là gì? Thiên hạ này, linh vật có thể bổ sung tuổi thọ có nhiều lắm.”

Cơ Hạo nhìn Diêu Khai Nguyên cười nói: “Không sai, theo ta biết, vu dược trong Vu điện có thể bổ sung tuổi thọ ít nhất có một ngàn loại. Nhưng, các ngươi đã tốn không ít tiền nhỉ? Hơn nữa ngoại lực bổ sung tuổi thọ, các ngươi cũng tổn hại không ít nguyên khí nhỉ? Những ngày qua lúc tu luyện, tiến độ chậm hơn không ít?”

Đánh người không đánh mặt, nhưng lời Cơ Hạo nói, giống như những con dao nhỏ, hung hăng cắm ở trên vết thương của đám người Diêu Khai Nguyên.

Nam Hoang man nhân tính tình nóng nảy nhất, Cơ Hạo giáp mặt khiêu khích, mấy chục thiếu niên Đại Vu đồng thời tiến lên một bước, mỗi người xắn tay áo muốn động thủ. Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, giáp trụ mặc bên người trào ra một đợt thanh quang, từng đóa hoa sen lặng yên sinh ra.

“Muốn động thủ? Đã quên ngày đó các ngươi là bị ta giáo huấn như thế nào?” Cơ Hạo chậm rãi rút ra hắc thạch trường đao, trên lưỡi đao mang theo một mảng màu máu mấy chục cái phù văn lần lượt sáng lên, một luồng nhuệ khí lạnh lẽo dâng trào ra, con mắt Cơ Hạo chợt biến thành màu máu.

“Dù sao các ngươi lắm tiền lắm của, thọ nguyên bị cướp đi cũng có thể bổ sung trở về, nghĩ hẳn ta chặt ba năm trăm cái tay cái chân, các ngươi nối lại cũng không phải việc gì khó.” Cơ Hạo lạnh giọng quát lớn, một luồng sát ý vô hình lặng yên sinh ra, Khương Dũng đứng ở đối diện hắn hoảng sợ lui lại vài bước.

Diêu Khai Nguyên tức giận nhìn Khương Dũng không chịu cố gắng một cái. Chỉ vào Cơ Hạo cười lạnh nói: “Cơ Hạo, chúng ta đến, chỉ là nói cho ngươi một tiếng. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là kẻ địch của Nam Hoang minh chúng ta. Ở Vu điện, chỉ cần Nam Hoang minh chúng ta còn, ngươi cũng đừng nghĩ thò đầu, vô luận ngươi muốn làm cái gì, cũng đừng nghĩ thành công!”

Ở bên có tiếng bước chân truyền đến, mười mấy thiếu niên mặc đồ đen bước nhanh lao tới.

Nhìn thấy Cơ Hạo bị Nam Hoang minh vây quanh, các thiếu niên đó cũng đồng thời cười lạnh liên tục: “Cơ Hạo, ngươi cũng thật biết đắc tội với người ta. Những ngày qua ngươi trốn đi nơi nào? Đại Minh minh chúng ta tìm ngươi hơn nửa tháng, ngươi thế mà lại trốn đi không dám gặp ai.”

Một thiếu niên đồ đen tiến lên một bước, mười phần kiêu ngạo nói: “Cơ Hạo. Từ hôm nay trở đi, ngươi tốt nhất đừng ở ngoài Vu điện bị người của Đại Minh minh chúng ta nhìn thấy, nếu không… Ngươi có mười cái mạng, cũng không đủ để đánh mất.”

Cơ Hạo nhìn các thiếu niên Đại Minh minh mai phục Thiếu Ti, cười nhạt nói: “Ồ? Trước đó vài ngày, là bọn vương bát đản nào không có gan liều mạng, mỗi đứa chạy trốn so với chó hoang còn nhanh hơn? Trở lại Vu điện, lá gan của các ngươi cũng to hơn rồi?”

Một đám thiếu niên Đại Minh minh tức giận đến da mặt phát xanh, môi mỗi người run run như thế nào cũng nói không ra lời.

Trước đó vài ngày bọn họ gióng trống khua chiêng bố trí mai phục, thật không dễ gì đem Thiếu Ti vây lại, mắt thấy có thể thành tựu chuyện tốt, lại bị một tay Cơ Hạo phá hư. Càng làm bọn hắn mất mặt hơn là, sau khi Phong Hành và Vũ Mục hai kẻ gây rối này toát ra, bọn hắn thế mà không dám đấu tiếp với Cơ Hạo, lòng bàn chân mỗi tên bôi dầu chạy trốn thật nhanh, ngay cả đồng bạn bị giết cũng mặc kệ.

Loại nhục nhã vô cùng này, lại bị Cơ Hạo trước mặt mọi người nói ra, các thiếu niên Đại Minh minh đều nghẹn khuất sắp hộc máu.

Diêu Khai Nguyên cười lạnh lên: “Cơ Hạo, ngươi cũng thật biết gây tai hoạ! Đắc tội Nam Hoang minh chúng ta, ngươi không trốn cho kĩ đi mà giữ mạng, thế mà lại đắc tội Đại Minh minh? Ngươi là muốn đem toàn bộ người của Nam Hoang, Bắc Hoang đắc tội một lần sao?”

Cơ Hạo không nói gì, nhưng nơi rất xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề đến cực điểm, một thanh âm vui vẻ từ rất xa vang lên: “Ồ? Cơ Hạo? Ai đang nói Cơ Hạo? Cơ Hạo ở nơi nào? Ở nơi nào thế? Ha ha ha, Cơ Hạo, Man Man ta đến rồi, ta cũng là học đồ Vu điện!”

‘Thùng thùng’ vang vài tiếng, mấy chục học đồ kêu thảm bay lên, Man Man vác hai cây đại chuỳ sải bước chạy tới, nhìn thấy có người chặn đường, tùy ý một cước bay lên, đem người ta đá văng ra thật xa.

“Cút xa một chút, vướng chân vướng tay, các ngươi cản đường làm gì chứ? Nếu ở Nam Hoang, các ngươi tay chân vụng về như vậy, tất cả đều kéo xuống đánh roi! Ha ha, Cơ Hạo, ta nhìn thấy ngươi rồi… Các ngươi khiêng chùy cho ta!”

Cách rất xa, Man Man liếc một cái liền thấy được Cơ Hạo, nàng cười vui hướng Cơ Hạo lao tới, đại chuỳ trong tay tùy ý ném ra, hung hăng đập về phía hai người Diêu Khai Nguyên cùng Khương Dũng.

Hai tên xui xẻo theo bản năng vươn tay, hướng về đại chuỳ Man Man ném ra đón lấy.

Cơ Hạo lắc đầu, không đành lòng nhìn quay đầu đi.

Man Man mang theo một xung lượng thật lớn húc vào trong lòng Cơ Hạo, giống như một con khỉ trèo ở trên người Cơ Hạo cười to ‘hắc hắc’.

Diêu Khai Nguyên và Khương Dũng thì rống thảm một tiếng, hai người đồng thời bị chùy của Man Man đập ngã xuống đất, chợt nghe một trận tiếng gãy xương vang lên như rang đậu, trời biết bọn họ bị đập gãy bao nhiêu cái xương.

Một thiếu niên Nam Hoang minh tức giận rít gào lên: “Ở đâu… nha đầu điên ở đâu ra?”

Man Man quấn ở trên người Cơ Hạo, tò mò quay đầu nhìn một cái: “Ôi chao? Ngươi cũng biết a ba gọi ta nha đầu điên?”

Cơ Hạo ho khan một tiếng, vỗ đầu Man Man hướng các thiếu niên Nam Hoang minh lạnh nhạt nói: “Chúc Dung Man Man, a ba nàng là Hỏa Thần Chúc Dung thị!”

Cả nơi đây tĩnh mịch, Nam Hoang minh cũng tốt, Đại Minh minh cũng tốt, thiếu niên vây chặn Cơ Hạo không một ai dám mở miệng nữa.