Vu Thần Kỷ

Chương 391: Cừu cũ




Ba mươi con Kim Nha Hải Ly cắp một sợi gân mãng xà, lông rậm toàn thân dựng thẳng lên, dốc hết toàn lực kéo về phía sau.

Ở đối diện bọn nó, Man Man dương dương đắc ý túm một đầu của gân rắn, không cố sức chút nào đứng vững vàng, cười tủm tỉm hô khẩu hiệu cho bọn Kim Nha Hải Ly kia: “Dùng sức, ra sức! Này, các ngươi vừa rồi chưa ăn no sao?”

Một đám chiến sĩ nhân tộc đứng ở một bên, vẻ mặt chết lặng nhìn Man Man hình thể nhỏ nhắn.

Bất cứ một con Kim Nha Hải Ly nào một cái móng vuốt cũng đã to như Man Man, bọn Kim Nha Hải Ly này đều là hung thú Đại Vu cảnh, hơn nữa lực lượng thân thể hung thú chung quy so với nhân tộc cùng giai mạnh hơn một mảng lớn. Ba mươi con Kim Nha Hải Ly man lực thân thể cộng lại một chỗ, hầu như so được với một tên Vu Vương vừa mới tấn thăng!

Nhưng khí lực bọn nó cộng lại, thế mà không so được với Man Man!

Man Man nhỏ nhắn như thế, linh lung đáng yêu như thế! Nàng chỉ dùng một cánh tay, thế mà ở trên lực lượng thân thể đè đầu được ba mươi con Kim Nha Hải Ly!

“Tổ linh tại thượng, ta nhất định là tối hôm qua uống nhiều, bây giờ còn chưa tỉnh ngủ!” Một chiến sĩ nhân tộc cao lớn thô kệch dùng sức dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn Kim Nha Hải Ly cả người run rẩy, lại nhìn nhìn Man Man thân thể không chút nhúc nhích, hận không thể cầm lên một cục đá đập vào ót mình.

Đây là tiểu quái vật từ đâu chui ra vậy? Sao lại có khí lực đáng sợ như vậy?

Cơ Hạo từ doanh trại trên ngọn núi nhỏ đi ra, hắn nhảy dựng lên, hai chân tách ra cưỡi ở trên lưng một con Kim Nha Hải Ly: “Man Man, đừng đùa nữa, ta phát hiện một lão bằng hữu, đi qua nghênh đón một chút!”

Man Man hoan hô một tiếng, vứt gân rắn, nhảy bắn lên lao đến phía sau Cơ Hạo, hai tay ôm eo hắn ngồi xuống. Hai cây liên hoa chùy nhẹ nhàng lơ lửng ở bên người Man Man, giống như hai con chó nhỏ nghe lời theo nàng bay tới bay lui.

Cơ Hạo giơ tay phải, một khối lệnh bài ở lòng bàn tay hiện lên một mảng hàn quang, lớn tiếng quát: “Tương ứng bản đội, theo ta xuất phát!”

Trong doanh địa dạ ran một tiếng, hơn một ngàn chiến sĩ thân khoác giáp mềm da giao long, sau lưng đeo lượng lớn cây lao cưỡi Kim Nha Hải Ly như thủy triều trào ra khỏi doanh địa, theo sát ở phía sau Cơ Hạo lao vào trong đầm lầy.

Ở đằng trước của các chiến sĩ này, Vũ Mục tay trái cầm lấy một khối thịt nướng, tay phải xách một vò rượu ngon đang ăn vui vẻ, mặt đầy vệt mỡ trắng mịn.

Ở phía sau đội ngũ, Phong Hành không sử dụng tọa kỵ, mà là thân thể hóa thành một làn gió màu xanh dán đầm lầy cấp tốc chạy băng băng, qua không bao lâu, thân hình hắn liền ở trong đám bèo rậm rạp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bởi vì liên tục lập công lao, cùng lúc Cơ Hạo trở thành nội điện vu sư, hắn ở trong quân cũng có quân quyền quản hạt một ngàn chiến binh, dựa theo nhân tộc phân chia quân chức, hắn hiện tại chính là thân phận ‘Thiên nhân tướng’.

Man Man, Vũ Mục, Phong Hành, cùng với Thái Ti, Thiếu Ti còn ở bên người Chúc Long Quỹ tiếp nhận bí mật truyền thừa, vừa lúc là ngũ tài công chính quan dưới trướng Cơ Hạo, mỗi người danh nghĩa đều có quyền chỉ huy hai trăm chiến binh.

Ở vịnh Ác Long, chiến thú tọa kỵ chiến sĩ nhân tộc thường sử dụng nhất chính là Kim Nha Hải Ly, hơn một ngàn con Kim Nha Hải Ly có chiến lực Đại Vu, cũng tất cả đều đưa về dưới trướng Cơ Hạo.

Đại đội nhân mã lao nhanh về phía trước, không cần Cơ Hạo chỉ huy, đại đội ngàn người theo phía sau hắn huấn luyện có tổ chức chia làm tả trung hữu tam quân, cách lẫn nhau khoảng một dặm. Ở chỗ mười mấy dặm phía sau, còn để lại một mũi dự bị đội ba trăm người gắt gao đi theo.

Kim Nha Hải Ly khi lao nhanh lông rậm toàn thân dập dờn ra u quang màu lam của nước, trên móng vuốt bọn nó càng có bọt nước quấn quanh, thân thể nặng nề vỗ ở trên đất đầm lầy, vô luận là bùn nhão hay là mặt nước đều chỉ tạo nên một ** gợn sóng, thân thể nặng nề của bọn nó sẽ không lún xuống chút nào.

So sánh với Ngu tộc sử dụng thuyền kim loại nhỏ, Kim Nha Hải Ly càng thêm thích ứng thuỷ vực phức tạp của vịnh Ác Long, ở trên mặt nước chiến đấu càng thêm linh hoạt tin cậy.

Liên tục lao nhanh, không bao lâu, Cơ Hạo đã tới chỗ phía trước Kiền Đàm không đến ba dặm, liếc một cái thấy được Kiền Đàm, Cơ Hạo đột nhiên cất tiếng cười to: “Ha ha, là ngươi tên ngu xuẩn muốn ỷ thế hiếp người, ngược lại bẫy nhà mình một vố này?”

Tay phải hướng ra ngoài duỗi ra, một chiến sĩ nhân tộc rút ra một cây lao nặng trịch đặt ở trong tay Cơ Hạo.

Cơ Hạo cân nhắc cây lao, đem nó đưa cho Man Man: “Nơi này là địa bàn của ta, Kiền Đàm! Ngươi đã đến, thì đừng nghĩ còn sống rời khỏi!”

Man Man cười ha ha cầm cây lao đứng lên, nàng một tay chộp vào trên vai Cơ Hạo ổn định thân hình, tay phải dùng toàn lực, hung hăng ném mạnh ra một thương. Chỉ nghe một tiếng xé gió thê lương vang lên, cây lao để lại một quỹ tích dòng khí như mãng xà, gào thét bắn về phía Kiền Đàm ngẩn người đứng ở đầu thuyền.

Kiền Đàm thật sự ngây dại, vừa mừng vừa sợ ngây dại.

Cơ Hạo thế mà lại ở nơi này? Kiền Đàm nhận ra kẻ đầu sỏ gây nên này khiến mình bị gia tộc nghiêm trị, bị một trận đòn hiểm sau đó đuổi đến quân đoàn tiền tuyến!

“Chết tiệt khốn kiếp! Ta đang muốn tìm ngươi, nhưng ngươi…” Kiền Đàm nhìn, cơn tức vô tận ùa lên trong lòng, giờ khắc này hắn hận không thể tuyên bố mệnh lệnh, để chiến sĩ dưới trướng lao ra, đem Cơ Hạo loạn đao chém thành thịt vụn.

Sĩ quan phụ tá của Kiền Đàm đột nhiên thét một tiếng kinh hãi, một tay đem Kiền Đàm đè ngã ở đầu thuyền.

Cây lao Man Man ném ra mang theo một mảng phù văn chói mắt loang loáng, hầu như là cọ da đầu Kiền Đàm bay qua, hung hăng bắn ở trên ngực chiến sĩ Già tộc phía sau Kiền Đàm. Có một tiếng vang lớn đáng sợ, cây lao nổ tung, điểm điểm phù văn phát nổ, chiến sĩ Già tộc bị trúng chiêu giáp ngực vỡ nát, ngực bị cây lao bắn thủng một cái lỗ thủng trong suốt to bằng vại nước, rú thảm bay lên về phía sau.

Thân thể nặng nề của chiến sĩ Già tộc bị man lực đáng sợ trên cây lao đẩy, không tự chủ được bay lên về phía sau, liên tục đụng ngã mười mấy chiến sĩ Già tộc đứng trên thuyền nhỏ, một đám người ngã ra khoang thuyền, nặng nề nện ở trên bè gỗ được kéo phía sau thuyền nhỏ.

Mấy chục nô lệ con ếch tinh bị chiến sĩ Già tộc thân khoác trọng giáp nặng trịch đập đứt gân gãy xương, một đám rú thảm bị mất mạng ngay tại chỗ. Chiến sĩ Già tộc ngực bị bắn thủng lảo đảo đứng dậy, gian nan giơ tay hướng Man Man phía sau Cơ Hạo chỉ chỉ, sau đó phun từng ngụm từng ngụm máu, cắm đầu chìm vào trong dòng nước đục ngầu.

Vô số con cá ăn thịt to bằng bàn tay điên cuồng ùa lên, quay quanh chiến sĩ Già tộc ngã vật ra cắn xé hỗn loạn một trận.

Trên mặt nước bọt nước văng khắp nơi, ít nhất có trên vạn con cá ăn thịt đang điên cuồng nhảy nhót tranh đoạt, có một số con cá thậm chí nhảy tới trong khoang thuyền của Kiền Đàm, mở ra cái mồm rộng tràn đầy răng nhọn điên cuồng cắn ăn ván thuyền, không ngừng tung tóe lên nhiều đốm lửa.

Cả người Kiền Đàm toát mồ hôi lạnh nằm úp sấp ở đầu thuyền, kinh hãi muốn chết nhìn Cơ Hạo cùng Man Man.

Cơ Hạo rút ra một con dao găm, hung hăng hướng về phía Kiền Đàm vạch một cái: “Ngu xuẩn, ngươi là chạy tới tìm chết sao? Nơi này là địa bàn của ta, ha ha, ta sẽ dùng máu thịt của ngươi cho cá ăn, sau đó đem xương cốt ngươi chế thành tiêu bản đẹp nhất cung phụng ở trên tổ miếu tế đàn!”

Kiền Đàm ngơ ngác nhìn Cơ Hạo, sau đó khàn cả giọng hét lên: “Giết hắn! Giết hắn cho ta! Ai chặt đầu của hắn, ta ban cho hắn một tòa trang viên ngoài thành Lương Chử!”