Vu Thần Kỷ

Chương 423: Kiếm thương




“Chúc mừng đạo hữu thu đồ đệ tốt.”

Một thanh âm cực kỳ nhỏ, uể oải mềm nhũn âm u vang lên.

Cơ Hạo đứng dậy, hướng chỗ thanh âm truyền đến nhìn lại, dưới một gốc cổ tùng ngoài mười mấy trượng, một đạo nhân trung niên tóc dài rối tung, chân trần, đang tựa chéo vào trên cổ tùng, uể oải như không được ăn no nhìn bên này.

Đạo nhân bộ dạng vàng vọt gầy nhom, áo dài vải thô trên người treo ở trên thân gầy yếu, gió thổi qua liền vang ‘phần phật’. Tay trái hắn nắm một cây trúc trượng, trên đốt trúc mấy cành trúc thưa thớt lay động, bên trên treo mười mấy cái lá trúc. Cây trúc trượng này cũng giống với đạo nhân này, vàng vọt gầy nhom ốm yếu, toàn bộ buồn bã ỉu xìu đến cực điểm.

Vũ Dư đạo nhân lạnh lùng nhìn đạo nhân không hé răng, đạo nhân thì nhìn Cơ Hạo thấp giọng tán thưởng: “Quả thật là đệ tử tốt, đệ tử tốt nha! Chưa tới trăm tuổi, đạo hạnh pháp lực cũng so được với những dã tu số khổ hơn một ngàn năm khổ công rồi!”

Cơ Hạo khẽ nhíu mày, một phen bồi dưỡng của Vũ Dư đạo nhân, thế mà sánh được với người tu luyện bình thường khổ công ngàn năm?

Nguyên thần hiển hóa ở bên ngoài, có thể rơi cơ thể tự do chạy đi, hơn nữa không sợ cương phong thổi, không sợ ánh mặt trời phơi nắng, Cơ Hạo biết cảnh giới này hẳn là rất khá rồi, nhưng hắn còn không biết, thế này cần hao phí ngàn năm khổ công của một số người nào đó mới có thể tu luyện đến mức độ này.

Vũ Dư đạo nhân đặt bàn tay ở trên đầu gối, hai tay nhẹ nhàng vỗ đầu gối, lạnh giọng quát: “Bần đạo đào tạo đồ đệ nhà mình, có quan hệ gì với ngươi đâu?”

Bàn tay khẽ lật, đem vò rượu vừa rồi Cơ Hạo mang đến tùy tay lôi ra, Vũ Dư đạo nhân nhổ nắp, ‘Ọc’ trút một ngụm rượu xuống. Hắn hài lòng lau lau khóe miệng, lạnh lùng nhìn đạo nhân kia quát: “Tiểu đồ đệ này của bần đạo hiếu thuận, có khả năng, lại thông minh như vậy, bần đạo vui vẻ bồi dưỡng hắn! Lời này của ngươi, là hâm mộ đâu, hay ghen tị vậy?”

Cơ Hạo và A Bảo đồng thời nhìn nhìn vò rượu trên tay Vũ Dư đạo nhân, đồng thời trợn mắt nhìn nhau một cái —— sư tôn ơi, ngài đã nói kiêng rượu ba ngày mà? Giờ đã phá giới sao?

Đạo nhân nhẹ nhàng nhoáng lên trúc trượng trong tay một cái, mặt mày đau khổ nói: “Không phải hâm mộ, không phải ghen tị, mà là đau lòng. Lấy năng lực to lớn của đạo hữu, được đệ tử tốt như vậy, hao phí chút khí lực đào tạo một phen cũng là đạo lý nên có. Chỉ là đáng thương môn hạ đệ tử bần đạo…”

Trúc trượng nhoáng lên, trước mắt Cơ Hạo liền có hư ảnh vô số trúc trượng chồng chất đè ép tới, một áp lực đáng sợ đánh tới. Thân thể Cơ Hạo chấn động, nhất thời bốn phương tám hướng một mảng tối đen, trừ trúc ảnh đầy trời cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.

Tuyệt vọng, vô biên vô hạn tuyệt vọng ập tới, ngoài ra, toàn bộ hỉ nộ ái ố, toàn bộ cảm giác của Cơ Hạo hoàn toàn đoạn tuyệt.

Ý tuyệt vọng nồng hậu như thế, nguyên thần vừa mới sinh ra của Cơ Hạo chợt uể oải, mắt thấy sắp bởi vì khôn cùng tuyệt vọng mà tán loạn.

Một tiếng quát nổi giận đánh tới, một tiếng kiếm ngân bừng tỉnh nguyên thần Cơ Hạo, bốn phương tám hướng vô cùng vô tận trúc ảnh ầm ầm vỡ nát, Cơ Hạo chợt cả kinh mở to mắt, chỉ cảm thấy cả người dinh dính, trên người đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Vũ Dư đạo nhân cầm một đạo kiếm quang màu xanh trong veo không tỳ vết, giống như hổ điên đuổi theo đạo nhân kia chém loạn cả lên.

Vẻ mặt đạo nhân nghiêm túc, chân đạp bộ pháp huyền diệu. Động tác nhìn như thong thả, lại chứa vô tận huyền cơ. Thân hình hắn loạng choạng trái phải, nguy hiểm vô cùng tránh được kiếm quang nhìn như chém lung tung của Vũ Dư đạo nhân.

Hai người một đuổi một chạy, chợt lóe chợt chém, chỉ ở trong vòng phạm vi mấy trượng xê dịch biến ảo.

Cơ Hạo chỉ hướng thân hình hai người nhìn thoáng qua, đột ngột cảm thấy như có vô cùng vô tận hồng hoang tinh thần đập loạn vào mặt. Vô số huyền cơ thêm vào nguyên thần, đảo thẳng nguyên thần hắn hầu như sụp đổ, một ngụm máu thiếu chút nữa phun ra.

Vũ Dư đạo nhân cùng đạo nhân kia mỗi một động tác nhìn như thô lậu, đều chất chứa vô cùng thiên cơ. Tu vi Cơ Hạo hiện nay, lại ngay cả một động tác của bọn họ toát ra một chút dư vị thiên cơ cũng không thể thừa nhận.

Cơ Hạo vội vàng quay đầu đi không dám nhìn động tác của hai người nữa.

Hai người đuổi giết chạy trốn thời gian ba năm hơi thở, đột nhiên A Bảo đứng ở một bên quát nhẹ một tiếng, thân hình chợt lóe liền tới bên cạnh đạo nhân kia, tay phải giống như chùy đồng, nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một quyền.

Cơ Hạo nhìn một quyền này. Không khỏi mở to mắt nhìn, ở trong một quyền này của A Bảo, Cơ Hạo mơ hồ thấy được một tia bóng dáng ‘Khai Thiên Nhất Kích’.

Nhưng một đòn này của A Bảo hiển nhiên không huyền diệu như Khai Thiên Nhất Kích hư ảnh truyền thụ, nhưng trong đó lại có thêm một số cảm ngộ thiên đạo của riêng A Bảo, huyền diệu trong đó lại có sự khác biệt với Khai Thiên Nhất Kích.

Quyền ấn chợt lóe, ‘Thùng’ một tiếng, đạo nhân bị đánh trúng một quyền A Bảo ở trên vai.

Vẻ mặt đau khổ của đạo nhân rốt cuộc khẽ biến, một tia lửa giận sinh ra, lật tay một chưởng liền hướng A Bảo đánh tới.

A Bảo hừ lạnh một tiếng, không né không tránh vô cùng đơn giản nghênh đón một quyền, chợt nghe một tiếng trầm nặng, thân thể đạo nhân không chút dao động, A Bảo thì thân thể run nhè nhẹ, liên tục lui về phía sau ba bước.

Cơ Hạo kinh hãi mở to mắt nhìn, tu vi A Bảo mạnh như vậy?

Đạo nhân kia có thể đối chọi với Vũ Dư đạo nhân đánh ra một chưởng, A Bảo thế mà chỉ lui ba bước?

‘Xẹt’ một tiếng vang lên, đạo nhân kia đã trúng một quyền của A Bảo, lại cho A Bảo một chưởng, động tác hoàn toàn không tỳ vết rốt cục xuất hiện một tia sơ hở. Trường kiếm của Vũ Dư đạo nhân cắt xuống, tay áo trái của đạo nhân bị một kiếm cắt rách một vệt dài cả thước, kiếm quang càng cọ qua cổ tay hắn, cắt ra một cái vết thương dài nửa tấc.

Một kiếm thành công, Vũ Dư đạo nhân thu kiếm lui về phía sau, hai tay khép ở trong tay áo liên thanh cười lạnh.

Đạo nhân mặt mày đau khổ nhìn vết thương trên cổ tay, chỉ thấy da thịt trong vết thương của hắn giống như lưu ly trơn bóng phát sáng, càng có một tia hương thơm hoa sen kỳ dị từ trong vết thương trào ra. Khẽ thở dài một tiếng, vết thương trên cổ tay đạo nhân cấp tốc khép lại, không lưu lại nửa điểm dấu vết.

“Đã lâu chưa bị thương.” Đạo nhân ưỡn thẳng cái lưng vốn có chút mềm nhũn, nheo mắt nhìn Vũ Dư đạo nhân.

“Bần đạo có thể khiến ngươi bị thương nặng hơn chút nữa.” Vũ Dư đạo nhân nghiến răng cười ‘hắc hắc’ không ngừng, mười ngón trong tay áo giống như rút gân cấp tốc nhảy lên: “Ngươi biết, bần đạo có cái bệnh cũ ngứa tay!”

Đạo nhân nhất thời trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn nhìn thoáng qua A Bảo, cười lạnh nói: “Hai người thầy trò các ngươi liên thủ mới làm bị thương bần đạo một kiếm, không tính là bản lãnh.”

Vũ Dư đạo nhân cười càng thêm sáng lạn. Hắn chớp mắt, rất ác ý khiêu khích: “Vậy được, bần đạo liên thủ với A Bảo, ngươi kêu mười gã tám gã thân truyền đệ tử lại đây, chúng ta chơi lớn một hồi! Ai thua, người đó liền tứ chi bò về đàn tràng nhà mình, thế nào?”

Đạo nhân một lần nữa trầm mặc.

Hắn nhìn A Bảo một cái thật sâu, mặt mày đau khổ nói: “Đệ tử bần đạo, tìm không thấy ai có thể đối phó A Bảo đạo nhân, thật ra cũng không cần thử.”

Vũ Dư đạo nhân cười đến hai hàm răng trắng cũng lộ ra: “Thử chút thôi, nói không chừng trong hàng môn nhân đệ tử của ngươi, đột nhiên có người đạo pháp tiến nhanh thì sao? Chẳng may trong bọn hắn có người ngay cả bần đạo cũng không phải đối thủ của bọn hắn thì sao? Thử chút, không bằng thử chút?”

Sắc mặt đạo nhân càng thêm sầu khổ, hắn u oán nhìn Vũ Dư đạo nhân, thản nhiên nói: “Nói chuyện nghiêm chỉnh đi!”

Vũ Dư đạo nhân chợt tắt nụ cười, lạnh nhạt: “Nói!”