Vu Thần Kỷ

Chương 460: Tịch diệt




Trước đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, một hàng lều cỏ phòng giam đơn sơ xếp thành hình chữ Nhất.

So sánh với ngày xưa, hiện tại ngoài phòng giam náo nhiệt hơn rất nhiều, đám đông cao tầng bộ tộc cử chỉ khí độ đều khác với bình dân, hộ vệ vờn quanh bên người đứng ở cạnh phòng giam, sắc mặt khó coi nói thầm cái gì với tộc nhân trong phòng giam.

Những người đứng ở ngoài phòng giam, sắc mặt ai cũng sầu khổ, nhíu chặt hai hàng lông mày nói rõ trong lòng bọn họ có áp lực cực lớn.

Mà người trong những phòng giam đó, các cao tầng những bộ tộc ở một trận chiến vịnh Ác Long Xích Phản sơn, đột nhiên hạ lệnh tộc nhân quay giáo một đòn, thiếu chút nữa phá hủy toàn bộ phòng tuyến Xích Phản sơn, lại mỗi người như không có việc gì ngồi ở trên chiếu, vẻ mặt tự nhiên thậm chí mang theo nụ cười tủm tỉm rất thần bí, rất cổ quái.

Hầu như mọi người đều là một tư thế ngồi xếp bằng ở trên chiếu, hai tay rất thư thái đặt ở trên đầu gối, nheo mắt, mang theo nụ cười, thong dong như nhàn vân dã hạc, nhàn nhã tự tại nói không nên lời.

Đối mặt cao tầng bộ tộc nhà mình thấp giọng quát hỏi thậm chí là tức giận quát mắng, những người này tâm tình tốt sẽ thuận mồm ứng phó hai tiếng, tâm tình không tốt thì dứt khoát một câu không nói. Mặc cho có một số cao tầng bộ tộc tính tình nóng nảy dùng an nguy người nhà thân quyến của bọn họ tiến hành uy hiếp, bọn họ vẫn thờ ơ như trước.

Xa xa, A Bảo nhét hai tay trong tay áo, kiễng chân đứng ở trên một cây đại thụ ngắm nhìn động tĩnh bên này.

Nhìn thấy bộ dáng nước đổ lá khoai của những người này, nhìn thấy nụ cười cổ quái, thong dong kia trên mặt bọn họ, A Bảo nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Bàng môn tả đạo, chỉ biết dùng những thủ đoạn hạ lưu. Cứ như vậy, còn muốn tranh thiên địa khí vận kia với bổn môn? Đoạt thiên địa đại đạo này?”

Tay áo vung lên, A Bảo bay người xuống khỏi cái cây to, thấp giọng thở dài: “Một đám đáng thương, thôi, cứ để bọn họ ở trong cực lạc chi cảnh đó quy thiên đi, nếu gọi về thần trí bọn họ… Đối với bọn họ mà nói, ngược lại quá tàn nhẫn.”

Trong một gian phòng giam tới gần cửa chính đại điện thảo luận chính sự, chính là trong phòng giam trước đó vài ngày, Cơ Hạo bởi vì chuyện mỏ quặng Mậu Sơn bộ, từng bị giam giữ. Doanh Vân Bằng ngồi trên chiếu, trên mặt cũng mang theo loại nụ cười quái dị thong dong kia, làm người ta hận không thể một quyền đánh nát cả khuôn mặt hắn.

Một nam tử trung niên bộ dạng có tám chín phần tương tự với Doanh Vân Bằng, nhưng so với hắn trẻ hơn một đoạn đứng ở ngoài phòng giam, cau mày nhìn Doanh Vân Bằng không nói được một lời: “A huynh, ngươi vì sao làm ra chuyện ngu xuẩn như thế? Chung quy phải cho bổn gia một câu trả lời!”

“Nhiều nhất một năm thời gian, chuyện Bồ Phản sẽ truyền về Thập Nhật quốc. Đến lúc đó những đứa cháu trai cháu gái của ta sẽ là kết cục gì? Ngươi một chút cũng không lo lắng cho cốt nhục của ngươi sao? Huynh đệ nhà mình, không tin ngươi sẽ làm ra loại chuyện đó! Nhưng rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”

Nam tử trung niên đau khổ cầu xin, chỉ cầu Doanh Vân Bằng khai ra rõ ràng, ở vịnh Ác Long rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc vì sao Doanh Vân Bằng sẽ điên cuồng đến khiến Thập Nhật quốc cầm đầu tiễn thủ Đông Hoang quay giáo một kích, ngang nhiên đánh chết rất nhiều tinh nhuệ nhân tộc, thậm chí ngay cả vũ nhân thân vệ của Đế Thuấn cũng tổn hại gần vạn người!

Sinh tử của chỉ một mình Doanh Vân Bằng thì thôi, cho dù Doanh Vân Bằng liên lụy toàn bộ con cái của hắn, đối với Thập Nhật quốc khổng lồ mà nói, cái này cũng không tính là chuyện gì quá to tát.

Nhưng mấy chục vạn Đông Hoang tiễn thủ kia dưới trướng Doanh Vân Bằng, đều là tinh nhuệ của các bộ tộc Đông Hoang, đặc biệt là của Thập Nhật quốc!

Đế Thuấn cùng một đám trọng thần nhân tộc cố ý muốn xử trí nghiêm thêm đối với các chiến sĩ phản loạn. Nay nhiều bộ tộc liên thủ, đang đấu với Đế Thuấn.

Hiện tại cao tầng các bộ tộc đều rất muốn làm rõ, Doanh Vân Bằng bọn các trưởng lão tham chiến, rốt cuộc là phát điên cái gì, làm ra chuyện phát rồ như vậy. Nhưng điên cuồng oanh tạc rất nhiều ngày, những trưởng lão này cứng đầu một câu nói thật cũng chưa chịu khai ra.

Không làm rõ tiền căn hậu quả bọn Doanh Vân Bằng nổi điên, cao tầng các bộ tộc đó đều không yên tâm!

Lần này bọn họ là ở vịnh Ác Long chơi một tay như vậy, lần sau sẽ là ở nơi nào?

Một lần sau, bọn họ sẽ trực tiếp phát rồ dẫn dắt sĩ tốt dưới trướng, đột ngột bùng nổ chiến tranh với bộ tộc khác hay không? Thậm chí, bọn họ sẽ làm ra chuyện càng thêm điên cuồng, càng thêm không có giới hạn?

Doanh Vân Bằng thản nhiên cười, nhìn nam tử trung niên không nói một lời.

Hắn ánh mắt thâm thúy mà mơ hồ bất định, như thần linh ngồi cao trên đám mây, phàm nhân căn bản đừng nghĩ làm rõ hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Sắc mặt nam tử trung niên trở nên dần dần xanh mét, gương mặt tuấn lãng cũng dần dần vặn vẹo. Hắn nghiến răng, đột nhiên đè thấp thanh âm khàn cả giọng rít gào lên: “Doanh Vân Bằng! Tuy chúng ta có cùng a cha, nhưng bị ép nóng nảy, chớ có trách ta xuống tay quá ác! Ngươi chẳng lẽ muốn thử một chút khổ hình bổn gia mới bằng lòng khai ra?”

Doanh Vân Bằng khẽ thở dài, rốt cuộc mở miệng: “Doanh Vân Hạc, bọn ngươi sinh linh vô tri, ở trong hồng trần lầy lội lăn lộn giãy dụa trọn đời trầm luân. Các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết siêu thoát sung sướng, vĩnh viễn không biết giải thoát hoan hỉ. Cùng những kẻ như các ngươi, ta có thể có gì để nói đây?”

Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh sải bước tới, vừa lúc nghe được phen lời này của Doanh Vân Bằng.

Cơ Hạo không khỏi cười: “Siêu thoát? Giải thoát? Doanh Vân Bằng, ngươi khiến mấy chục vạn tộc nhân dưới trướng ngươi lâm vào tình thế nguy hiểm, ngươi còn có mặt mũi nói loại lời này?”

Doanh Vân Hạc nhanh chóng xoay người lại, hắn nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, sau đó nghiêm nghị hướng Tự Văn Mệnh chắp tay hành một lễ. Tự Văn Mệnh hướng Doanh Vân Hạc gật gật đầu, đi tới cạnh phòng giam, nhíu mày nhìn Doanh Vân Bằng chợt đứng dậy.

Xa xa A Bảo vốn đã đi xa chợt quay đầu, nhìn thấy Cơ Hạo đến gần Doanh Vân Bằng, hắn vung tay áo, dưới chân một làn mây mỏng sinh ra, bước dài mấy cái thân hình lóe lên, nhẹ nhàng vô cùng lại trở về một đoạn đường, nhẹ nhàng lắc đầu đứng ở dưới một cây to xa xa nhìn bên này.

A Bảo hai tay kết một cái đạo ấn, trong miệng ngầm tụng hàng ma bí chú bí truyền, một khí tức kỳ dị làm tâm thần người ta trong vắt thổi quét bốn phía, Doanh Vân Bằng vừa mới nhảy lên, trong hai mắt mơ hồ có sự điên cuồng lóe lên ánh mắt chợt trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Há há mồm, Doanh Vân Bằng vốn muốn trước mặt cao tầng đám đông bộ tộc, làm một số chuyện thê lương đem Cơ Hạo kéo xuống nước thở hổn hển mấy hơi, quái thanh quái khí chỉ vào Cơ Hạo cười lạnh nói: “Cơ Hạo, ta biết, con ta, còn đứa cháu đó của ta, đều là vì ngươi mà chết. Nhưng ta không trách ngươi, sống là một việc khốn khổ cỡ nào, ngươi khiến bọn nó siêu thoát, ta nên cảm kích ngươi.”

Hít sâu một hơi, ánh sáng cuồng nhiệt lóe ra trong mắt Doanh Vân Bằng, hắn há mồm, muốn nói những lời long trời lở đất, nhưng dưới cây to xa xa A Bảo biến ảo thủ ấn, nhẹ nhàng niệm tụng hàng ma bí chú, cứng rắn đem ác niệm trong lòng Doanh Vân Bằng áp chế xuống.

Cười một tiếng cổ quái, Doanh Vân Bằng nhìn Cơ Hạo trầm giọng nói: “Ta… Ta muốn nói… Ngươi, Cơ Hạo, vốn chúng ta có thể thành công… Nhưng ngươi… Ngươi đã phá hỏng việc tốt của chúng ta! Ngươi chờ xem, chúng ta… sẽ không nhẹ nhàng như vậy buông tha ngươi!”

Ngón tay, Doanh Vân Bằng chỉ vào Tự Văn Mệnh, chỉ vào Doanh Vân Hạc, chỉ vào cao tầng bộ tộc bốn phía cùng cất tiếng cười dữ tợn: “Các ngươi… Ha ha!”

Hít một hơi thật sâu, Doanh Vân Bằng khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn cùng các trưởng lão bộ tộc xung quanh đều bởi vì phản loạn mà bị nhốt đồng loạt cười vui một tiếng, hai tay kết thành liên hoa ấn thủ ở tim, trên mặt phun ra ánh sáng lưu ly bảy màu, sau đó khí tức sinh mệnh chợt tiêu tán.