Vu Thần Kỷ

Chương 484: Khoa nga




Thần nhân từ trên trời giáng xuống, cao nghìn trượng, từ xa nhìn lại hầu như tương đương ngọn núi chính của Nghiêu Sơn.

Hơn nữa thần nhân này bộ dạng mặt xanh nanh vàng, hư ảnh một ngọn núi lớn ở mi tâm như ẩn như hiện, trên đôi tay quấn quít hai con mãng xà màu vàng thật lớn, dưới chân đạp một đám mây cấp tốc xoay tròn, từ xa nhìn lại quả thực như ác ma trong truyền thuyết thượng cổ, như lúc nào cũng có thể bắt lấy một đám người sống nuốt vào trong mồm.

Các con dân Nghiêu Bá lĩnh bị thần nhân này dọa nơm nớp lo sợ, càng có lão nhân bị bệnh khí hư khiếp đảm bị dọa đến ngất.

Mắt thấy các con dân rối loạn, Cơ Hạo vội vàng giơ lên hai tay dùng sức vung lên: “Đây là thiên thần Khoa Nga thị, bản bá cố ý mời hắn đến xây thành trì cho Nghiêu Bá lĩnh ta, các ngươi đừng kích động, ai về nhà nấy, an cư lạc nghiệp là được.”

Thanh âm Cơ Hạo vang vọng khắp nơi, vô luận xa gần, thanh âm hắn đều như dán ở bên tai các con dân đó nói chuyện. Hắn lại sử dụng thần thông ‘Hàng Ma Đạo Âm’ trong đạo pháp Vũ Dư đạo nhân truyền thụ chuyên môn trấn định tâm thần người ta, xua tan ngoại ma, cho nên con dân nghe được hắn nói đều lộ ra nụ cười, ai cũng vô ưu vô lự hướng tế đàn đỉnh núi hành một lễ, ùn ùn xoay người về nhà.

Nhìn Khoa Nga thị thân hình cao lớn không sai biệt lắm với toàn bộ Nghiêu Sơn, Cơ Hạo thầm khen một tiếng, nghiêm nghị hướng hắn chắp tay hành một lễ: “Mỗ chính là Nghiêu Bá Cơ Hạo, xin hỏi đại thần là Khoa Nga thị phải không?”

Khoa Nga thị khoát tay áo, nhếch môi cười nói: “Nghiêu Bá không cần đa lễ, huynh đệ ta nào tính là đại thần gì? Hiện tại chỉ là chuyên môn làm tiểu nhị sai vặt cho nhân tộc các ngươi, đại thần, đại thần, không dám bôi nhọ tổ tiên.”

Chép chép miệng, Khoa Nga thị vươn bàn tay to hướng trên đỉnh núi chộp một cái, đại gia súc vừa mới dùng để hiến tế thần linh sông núi ước chừng có hai ba vạn con, hắn cầm lên trên trăm con trâu đực to béo, ném vào trong mồm, ‘rốp rốp’ mấy cái liền nuốt xuống.

Cơ Hạo kinh hãi nhìn gia hỏa này, thằng cha này không khách khí, hai tay hạ xuống như mưa rơi, cầm lên đám đại gia súc dùng để hiến tế không ngừng ném vào mồm, thời gian ngắn ngủn một chén trà nhỏ, hai ba vạn con trâu to, dê béo bị hắn ăn sạch sẽ.

Cuối cùng, thằng cha này vươn đầu lưỡi to từ đỉnh núi đến sườn núi ‘Soạp’ một tiếng liếm một vòng, đem những vết máu dính trên ngọn núi chính của Nghiêu Sơn liếm sạch sẽ. Lẫn cả một ít rong rêu, bùn đất cái gì cũng một ngụm nuốt xuống.

“Đại thần lượng ăn thật lớn!” Cơ Hạo ngây người một lúc lâu, có chút chật vật tán thưởng một tiếng.

Hắn không khỏi hận thần tử của Đế Thuấn ra chủ ý cho mình, đề nghị hắn mời Khoa Nga thị đến xây dựng chủ thành cho mình kia. Lượng cơm ăn lớn như vậy, Khoa Nga thị ở đây xây một tòa thành cho hắn, phải ăn hết của hắn bao nhiêu bò dê gia súc?

“Lửng dạ!” Khoa Nga thị vỗ vỗ cái bụng không thấy biến hình chút nào, nhìn Cơ Hạo hàm hậu cười: “Nghiêu Bá chê cười rồi, gần đây làm ăn không tốt, đã lâu chưa ăn no. Hắc, thiên đình kia vắng vẻ ban ngày ban mặt có thể gặp quỷ. Tìm miếng ăn cũng khó.”

Cơ Hạo ngơ ngác nhìn Khoa Nga thị, cười gượng nói: “Thiên đình gian nan như thế?”

Thiên đình, thiên đình, thời kì thượng cổ nhân tộc Tam Hoàng, thiên đình là thiên địa chi chủ, ngũ phương thiên đế uy chấn bát phương, các thượng cổ thiên thần cũng để lại rất nhiều truyền thuyết ai cũng khoái. Xem Khoa Nga thị bộ dáng này, hiện tại thiên đình thê thảm đến mức như thế?

Khoa Nga thị có chút chật vật day day mũi, cười gượng nói: “Gian nan, thật sự gian nan… Ài, không nói nhảm nữa, Nghiêu Bá là muốn xây thành? Ô, không biết Nghiêu Bá muốn xây dựng một tòa thành trì thế nào?”

Khoa Nga thị không muốn tự nói ra việc xấu trong nhà, dứt khoát đổi cái đề tài.

Nhìn thấy Khoa Nga thị nói đến trên chính đề, Cơ Hạo liền đứng ở đỉnh núi, hướng về một mảnh đất màu mỡ phạm vi vạn dặm sườn nam Nghiêu Sơn vẽ một vòng tròn.

“Nghiêu Sơn lĩnh ta hiện nay con dân không nhiều, vẻn vẹn ngàn vạn dân cư, chỉ cần một tòa thành trì có thể cất chứa trăm vạn con dân là được. Nhưng thành trì lực lượng phòng ngự nhất định phải đủ cường đại, cho nên tường thành cùng nền nhất định phải chắc chắn.”

Khoa Nga thị xoay người, chớp mắt to hướng tới mảnh đất đó nhìn liếc một cái, hai tay hướng một mảnh đất đó phất phất tay. Liền nhìn thấy mặt đất nhẹ nhàng run rẩy, lượng lớn tro bụi bay lên, ở vị trí trong lý tưởng của Cơ Hạo phác họa ra hình ảnh một tòa thành trì mông lung.

Chỉ thấy đến tòa thành trì này dài rộng đều hai trăm dặm, vuông vức, phong cách cổ xưa dày nặng, tường thành cao một trăm hai mươi trượng, bốc góc đứng sừng sững tháp tên to lớn cao tới nghìn trượng, mỗi một tòa tháp tên đều cạnh dài năm dặm, bên trên có thể cất chứa lượng lớn quân giới to lớn, hỏa lực đủ để bao trùm tường thành bốn phía.

Khoa Nga thị khẽ búng ngón tay, tro bụi cấu thành tường thành mấp máy một phen, từng cái thượng cổ thần văn phong cách cổ xưa dày nặng hiện ra ở trên tường thành, toàn bộ thần văn liền thành một thể, ở trên tường thành phác họa ra dấu vết chín con cự long hung mãnh cường hãn.

“Cửu Long Tỏa Thiên Trận!” A Bảo đi đến bên người Cơ Hạo, hơi giật mình cười nói: “Đây là chinh phạt đại trận thượng cổ thiên đình trấn áp bát phương, hàng phục tứ phương ma thần, nếu chịu tiêu phí tài liệu, thành trì tòa đại trận này bảo hộ, cho dù là mấy trăm Vu Đế cũng khó công phá.”

“Nếu chịu bỏ tài liệu, dùng đỉnh cấp thần liệu đúc tường thành, lại có ba năm Vu Thần tọa trấn chủ trì, cho dù là mấy trăm thượng cổ thiên thần cũng không công phá được Cửu Long Tỏa Thiên Trận này!” Khoa Nga thị không phải không có đắc ý nhìn A Bảo, đột nhiên giật mình nói: “Nhân tộc còn có người nhận ra Cửu Long Tỏa Thiên Trận này?”

Dùng sức vỗ đùi, Khoa Nga thị trừng to mắt cười nói: “Thế nào, ngươi đã nhận ra, nên biết đây là đại trận tốt bao nhiêu, đây chính là một trong mười đại thần trận áp đáy hòm của thượng cổ thiên đình, lực phòng ngự, lực giam cầm có thể xưng là tuyệt đỉnh. Ngươi là biết hàng, nên biết chỗ tốt của nó.”

Hung hăng hướng trên đất nhổ một ngụm nước bọt, đem một khối đá núi đánh vỡ nát, Khoa Nga thị hùng hùng hổ hổ oán giận: “May mà chỗ ngươi có người biết hàng, đại gia ta ba trăm năm qua, hướng nhân tộc các ngươi mười tám tên hậu, chín mươi bảy tên bá đề nghị dùng Cửu Long Tỏa Thiên Trận này, bọn họ không hiểu, còn nói đại gia lừa gạt bọn họ.”

Hung hăng dậm chân, Nghiêu Sơn liền run rẩy, Khoa Nga thị mắng: “Đám ngu xuẩn đó, không tin đỉnh cấp thần trận đại gia đề cử, cứ muốn dùng những mặt hàng rách nát của bọn họ, còn nói đại gia ta rắp tâm bất lương, cắt xén tiền công của đại gia! Con bà nó, sớm hay muộn có ngày tường thành rách nát đó của bọn họ sẽ bị dị tộc đánh cho nát bét!”

Cơ Hạo nhìn nhìn A Bảo, A Bảo gật đầu cười nói: “Cửu Long Tỏa Thiên Trận, quả thật là trận tốt. Dùng đỉnh cấp tài liệu, hiện tại đỉnh cấp thần liệu cũng không dễ tìm!”

Mặt Khoa Nga thị sáng lên, hắn vội vàng vỗ vỗ ngực mình cất tiếng cười nói: “Đây không phải có ta sao! Huynh đệ chúng ta giúp các ngươi đi trong tinh không thu thập tài liệu, các ngươi thêm một phần tiền công là được! Ô… Còn phải bao ăn no!”

Mặt Cơ Hạo cũng đã đen sì!

Bao ăn no? Nhìn xem lượng cơm ăn vừa rồi của thằng cha này, một bữa cơm ăn hết hai ba vạn con đại gia súc, thế này còn phải bao ăn no? Hơn nữa xây dựng một tòa thành trì, khẳng định không phải một mình Khoa Nga thị có thể được, thế này phải có một đám bụng to đến làm việc!

Vất vả từ Bồ Phản, từ lãnh địa Dĩ Bá kiếm được hơn ngàn vạn con đại gia súc, làm không tốt một tòa thành này còn chưa xây xong, Khoa Nga thị bọn họ sẽ đem những đại gia súc hiền lành kia của bộ tộc Cơ Hạo ăn sạch sẽ!

A Bảo thì cười nói: “Được, bao ăn no! Các ngươi phụ trách thu thập tài liệu… Không bằng, mười đại thần trận, các ngươi dùng hết?”

A Bảo cười rất sáng lạn, Cơ Hạo nhìn nhìn A Bảo, đột nhiên hiểu cái gì, nhất thời cũng cười lên.