Vu Thần Kỷ

Chương 511: Cường thịnh




Cuồng phong cuốn tuyết lớn lao về phía đại địa, nhưng không cách nào tới gần Nghiêu Sơn thành mảy may.

Chín con Tam Túc Kim Ô lơ lửng ở đỉnh núi, càng có Kim Ô đồ đằng chiến kỳ A Bảo tế luyện ở trên không Tam Túc Kim Ô phần phật bay múa, kim quang hỏa khí chiếu rọi hư không, gió tuyết còn chưa tới gần đã bị hoàn toàn bốc hơi.

Các tộc nhân Nghiêu Bá lĩnh xếp đội ngũ chỉnh tề, ở trong tiếng hô quát của chiến sĩ thân khoác trọng giáp xung quanh, thành tín từ đông tây nam bắc bốn phương hướng đi vào Nghiêu Sơn thành, hướng Nghiêu Sơn chỗ trung tâm thành đi đến.

Trong đội ngũ lẫn lượng lớn thiếu niên hài đồng và trẻ mới sinh, trong đó lớn tuổi nhất cũng chỉ mười tuổi, tuổi ít nhất thì còn là đứa bé ôm trong lòng. Mọi người đều ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Tam Túc Kim Ô lơ lửng trên trời, cảm thụ được Tam Túc Kim Ô tản mát ra nhiệt lực mãnh liệt.

Rất nhanh phố lớn ngõ nhỏ của Nghiêu Sơn thành đã đứng đầy con dân đến từ các thôn xóm, thành trại, bọn họ đứng ở chân Nghiêu Sơn, giống như ngẩng đầu nhìn tế đàn đỉnh núi Nghiêu Sơn đang hừng hực thiêu đốt.

Cơ Hạo đứng ở đỉnh núi, quanh thân ánh lửa vờn quanh, bên người đứng Thiếu Ti, Man Man, Thái Ti, Vũ Mục, Phong Hành, đứng Chúc Dung Long, Chúc Dung Hổ, Chúc Long Viêm, Chúc Long Diễm… mười hai vị Vu Đế, đứng Thiết Lang… bọn Vu Vương đầu thuận, đứng Cơ Thiên, Cơ Địa… bọn môn nhân đệ tử thân truyền của Cơ Hạo.

Học đồ đệ tử mấy năm nay gia nhập Vu Điện và đàn tràng mặc trường bào màu đỏ, cầm các loại Kim Ô chiến kỳ to nhỏ, chân đạp những đám mây lửa, quay quanh Nghiêu Sơn đứng thẳng trên không. Bản thân những học đồ đệ tử đó còn chưa có thực lực lăng không phi hành, tất cả đều là dựa vào lực lượng trận pháp bày ra nghi thức này.

Nhưng con dân phía dưới lại không biết đây là công lao của trận pháp, ở trong lòng con dân nhân tộc, chỉ có Vu Vương mới có thể rời mặt đất phi hành, cho nên bọn họ đều cho rằng các đệ tử Vu Điện cùng đàn tràng thuần một màu đều là Vu Vương!

Trên vạn ‘Vu Vương’ lơ lửng trên không, sự kính sợ của các con dân Nghiêu Bá lĩnh đối với Cơ Hạo bỗng lại gia tăng một mảng lớn, đồng thời cảm giác tự hào cùng vinh quang trong lòng bọn họ tương tự cũng bỗng tăng vọt một mảng lớn, cảm giác tán thành của bọn họ đối với Nghiêu Bá, đối với Nghiêu Bá lĩnh càng sâu thêm rất nhiều.

Cơ Hạo nhìn vô số tộc nhân bốn phương tám hướng, vận pháp lực lớn tiếng mở miệng.

“Hôm nay là ngày lành, là ngày lành các ngươi chính thức dung nhập Kim Ô bộ, chính thức trở thành tộc nhân Nghiêu Bá lĩnh. Từ hôm nay trở đi, trong cơ thể đứa nhỏ của các ngươi sẽ chảy huyết mạch thần thánh của thượng cổ Tam Túc Kim Ô. Bọn họ sẽ kế thừa lực lượng cường đại của thượng cổ Tam Túc Kim Ô.”

“Từ hôm nay trở đi, những đứa nhỏ này sẽ có được tiền đồ càng thêm xán lạn. Có lẽ tương lai bọn họ sẽ trở thành tướng lĩnh dưới trướng ta, trở thành thần tử bên ta, trở thành đại nhân vật ở cả nhân tộc cũng tiếng tăm lừng lẫy.”

Các con dân ngừng thở, trừng to mắt nhìn Cơ Hạo.

Một số lão nhân có chút tri thức thì kích động đến mức cả người cũng đang run rẩy.

Khởi nguyên tu luyện của thượng cổ nhân tộc, là đến từ lực lượng truyền thừa của các thần thú thần cầm. Không hề nghi ngờ, huyết mạch Tam Túc Kim Ô, ở thượng cổ cũng là tồn tại cường đại hàng đầu. Rất nhiều con dân Nghiêu Bá lĩnh, truyền thừa lực lượng của bọn họ đều đến từ một số chim quý thú lạ thua xa Tam Túc Kim Ô. Bọn họ cho dù tu luyện đến cảnh giới Đại Vu, Vu Vương, cũng yếu hơn rất nhiều so với kia những chiến sĩ cùng giai có truyền thừa bộ tộc cường đại.

Hơn nữa các con dân những tiểu bộ tộc mới gia nhập, bởi vì truyền thừa lực lượng của bọn họ thật sự suy yếu, bộ tộc bọn họ gần như không thể xuất hiện tồn tại cấp Vu Đế. Nhưng lực lượng huyết mạch Tam Túc Kim Ô vô cùng cường đại, chỉ cần được đầy đủ huyết mạch truyền thừa, thành tựu Vu Đế là chuyện đương nhiên.

Nói cách khác, hôm nay đám trẻ con ở đây, bọn họ về sau có khả năng rất lớn trở thành Vu Đế. Vu Đế cường đại, cao cao tại thượng, đối với bình dân mà nói, Vu Đế có được lực lượng hầu như không khác với thần linh!

Cho nên nhiều lão nhân run rẩy quỳ gối dưới đất, hướng Cơ Hạo quỳ bái.

Càng lúc càng nhiều tộc nhân nối nhau quỳ rạp xuống đất, kính cẩn dùng đại lễ tham bái Cơ Hạo.

Từng luồng tín ngưỡng lực tinh thuần hội tụ ở trên người Cơ Hạo, Cơ Hạo lại có loại cảm giác kỳ dị kia, tư duy của hắn trở nên cực kỳ rõ ràng, vấn đề hắn mỗi một nháy mắt có thể tự hỏi bỗng gia tăng gấp trăm lần. Hắn đối với Trận Đạo của Vũ Dư đạo nhân, tìm hiểu đối với thiên địa đại đạo tăng hiệu suất mấy trăm lần, quả thực có một loại khoái cảm không gì không làm được.

“Tốt!” Cơ Hạo chỉ quát to một tiếng, vung tay phải, đầu ngón tay chín đám tinh huyết to bằng nắm tay phun ra, nhanh chóng dung nhập trong chín con Tam Túc Kim Ô trên trời.

Tinh huyết Cơ Hạo dung nhập trong cơ thể Tam Túc Kim Ô, trong khí tức chín con thượng cổ thần cầm này vẫn duy trì sức sống thân thể, nhưng linh hồn đã tiêu tán tản mát ra, đã mơ hồ dung nhập một luồng khí tức của Cơ Hạo.

Cơ Hạo quay quanh tế đàn chậm rãi hành tẩu, hát lên chú ngữ hiến tế các vu tế Kim Ô bộ truyền thừa nhiều thế hệ.

Ở dưới trận pháp thêm vào, chú ngữ hiến tế của Cơ Hạo truyền vào tai toàn bộ tộc nhân, rõ ràng có thể thấy được, mỗi một chữ đều rành mạch. Các tộc nhân quỳ rậm rạp đầy đất bắt đầu thành tín theo Cơ Hạo hát lên chú ngữ hiến tế, tần suất linh hồn toàn bộ người đều đang hướng về một tần suất tiêu chuẩn tới gần.

Một khí tức linh hồn to lớn mạnh mẽ phóng lên cao, toàn bộ nhân linh hồn lực toàn bộ hội tụ ở tại Cơ Hạo trên người, Cơ Hạo thân thể run nhè nhẹ, ở giờ khắc này, hắn chính là thần linh hoàn toàn xứng đáng của Nghiêu Sơn thành, tất cả bí mật đáy lòng toàn bộ tộc nhân, tất cả tất cả đều bại lộ ở trước mắt hắn, linh hồn mọi người tồn tại cùng diệt vong đều bị hắn một tay nắm giữ.

Cơ Hạo rốt cuộc hiểu các đại bộ tộc nhiều thế hệ tương truyền chú ngữ hiến tế có bao nhiêu thần kỳ, đây là trân bảo mỹ lệ bắt nguồn từ thượng cổ.

Ở loại trường hợp hiến tế thần thánh này, linh hồn mọi người hòa hợp một thể, lực lượng mọi người hội tụ cùng một chỗ, cái này không chỉ là một hồi hiến tế, càng là thủ đoạn cuối cùng lúc thời thượng cổ bộ lạc nhân tộc chống đỡ kẻ thù bên ngoài, một loại chiến thuật bi tráng ngọc đá cùng vỡ, đồng quy vu tận với địch.

“Thì ra là thế!” Cơ Hạo chậm rãi gật đầu, chỉ hướng chín con Tam Túc Kim Ô.

Ở dưới linh hồn lực vô số tộc nhân thêm vào, Cơ Hạo nhẹ nhàng chỉ lại phát huy ra lực lượng vô cùng thần kỳ, chín con Tam Túc Kim Ô đồng thời mở mắt, mi tâm nứt ra một khe hở, lượng lớn Kim Ô tinh huyết ánh vàng rực rỡ dâng trào ra, hóa thành từng cái phù văn màu vàng lóe sáng hướng bốn phía bắn nhanh.

Phù văn màu vàng rơi ở mi tâm đám trẻ con và trẻ mới sinh kia, hóa thành từng luồng sáng vàng chui vào thân thể bọn họ, đem từng mạch lạc trong cơ thể bọn họ nhuộm thành màu đỏ vàng, càng làm trong cơ thể bọn họ có thêm một tầng khí tức thuộc về Kim Ô Thần Viêm.

Từ nay về sau chỉ cần những đứa nhỏ này tu luyện ra vu lực, bọn họ sẽ tất nhiên tu luyện ra hỏa diễm vu lực của Kim Ô bộ, mà sẽ không là bất cứ lực lượng nào khác.

Trong cơ thể bọn họ dung nhập Kim Ô tinh huyết, càng dung nhập tinh huyết của Cơ Hạo, từ nay về sau bọn họ đã là tộc nhân thật sự của Cơ Hạo, tộc nhân huyết mạch truyền thừa thật sự.

Từng mạch lạc bị phù văn thắp sáng, Cơ Hạo thi triển thần thông, trong cơ thể đám trẻ nhỏ kia phân biệt có bốn vạn chín ngàn mạch lạc bị sáng lên, bọn họ về sau một khi tu luyện ra vu lực, sẽ vô cùng thông thuận mở ra những mạch lạc này.

Bốn vạn chín ngàn mạch lạc, chỉ ít hơn mấy ngàn đường so với thác mạch bí pháp của nội điện Vu Điện.

Đám trẻ con Nghiêu Bá lĩnh của Cơ Hạo một khi bắt đầu tu luyện, mở ra bốn vạn chín ngàn đường mạch lạc, bọn họ sẽ có được nội tình hùng hậu hơn mấy lần, mấy chục lần so với bạn cùng lứa tuổi bộ tộc khác, sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không phải chiến sĩ cùng giai của bộ tộc khác có thể so sánh.

“Nghiêu Bá!”

“Nghiêu Bá!”

“Nghiêu Bá!”

Nhìn hào quang màu đỏ vàng mơ hồ trên thân đứa nhỏ nhà mình, toàn bộ con dân đồng thời điên cuồng hò hét lên.

Giờ phút này lòng vạn người quy về một mối, toàn bộ Nghiêu Bá lĩnh tuy hai mà một, mặc kệ tới từ đâu, mọi người đều là tộc nhân Kim Ô bộ!