Vu Thần Kỷ

Chương 660: Khiếp đảm




Cung điện kim loại to lớn húc nát khói đen tràn ngập trong không khí, chậm rãi hướng phía ngọn núi lửa bay tới.

Đám người Cơ Hạo đều đứng lên, ngắm nhìn tòa cung điện to lớn kia.

Đám người Da Ma Sát đứng ở trên cung điện còn chưa có cảm giác, nhưng bọn Cơ Hạo ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đã nhìn thấy trên cái bệ kim loại phía dưới cung điện có lượng lớn phù văn sáng lên. Những phù văn này ánh lửa loá mắt, không ngừng phun ra cả mảng lớn đốm lửa, rõ ràng là một bộ dáng đang toàn lực vận chuyển.

Một tòa cung điện kim loại to lớn phạm vi vài dặm, cả cái bệ kim loại dài rộng ba mươi dặm, dày tới trăm trượng, đại gia hỏa nặng nề như vậy muốn bay ở không trung, trong mỗi nháy mắt linh khí hao phí cũng là một con số thiên văn, bố trí trận pháp lơ lửng cũng phải dựa vào thiên địa lực mới có thể vận chuyển.

Nhưng Vẫn Lạc Tuyệt Uyên là nơi Bàn Hi thế giới sụp đổ, thiên đạo lực nơi này tiếp cận hư vô, thiên địa linh khí càng gần như bằng 0. Một tòa cung điện kim loại khổng lồ như vậy đến nơi đây, giống như cá voi trong biển đột nhiên tới trên đất liền, muốn bơi là rất khó khăn.

Trên đường phun đốm lửa, ánh lửa hướng miệng núi lửa bay đi mấy trăm dặm địa, vừa vặn cách chiến bảo Cơ Hạo xây dựng còn có khoảng ngàn dặm, Cơ Hạo cười cười, giẫm chân thật mạnh.

Tiếng ‘Ong ong’ không dứt bên tai, trên tường thành chiến bảo vô số phù văn màu vàng đất sáng lên, rất nhanh ánh sáng màu vàng đất đã nối thành một vùng biển ánh sáng. Núi lửa to lớn run nhè nhẹ, nơi cực sâu trong lòng đất, tấm Bàn Hi Thần Kính do Đãng Hồn Chung chuyển hóa thành phóng ra ánh sáng lấp lánh, vô số khí đen đục ngầu bị mặt gương nuốt vào, hóa thành từng luồng đại địa lực tinh thuần rót vào tường thành.

Không gian quanh chiến bảo bắt đầu vặn vẹo, trọng lực tràng to lớn khiến không gian như bong bóng xà phòng mê ly phóng ra hào quang lóa mắt.

Cung điện kim loại đã không chịu nổi gánh nặng vang lên một tiếng ‘Kẹt…’, vô số trận pháp, phù văn trên cái bệ kim loại nổ tung, từng mảng lớn ánh lửa cùng với khói đặc phun ra, ở trong tiếng nổ lớn, đại điện kim loại này ‘Oành’ cắm đầu xuống đất, xiêu xiêu vẹo vẹo dán mặt đất trượt về phía trước hơn một trăm dặm, ở trên đất vạch ra một vết bóng loáng.

Da Ma Sát và chiến sĩ dị tộc phía sau hắn không kịp trở tay, căn bản không nghĩ tới bay lên không dời đi, mỗi người ngây ngốc theo cung điện rơi xuống va vào mặt đất, liên tục rú thảm lăn lộn khắp mặt đất.

Đám chiến sĩ Già tộc da thô thịt dày kia thì không mấy ai bị thương, nhưng các quý tộc Ngu tộc ai cũng da non thịt mềm. Có trên trăm chiến sĩ Ngu tộc bị đại điện cấp tốc trượt đi quấn vào trong lòng đất, cái bệ kim loại nặng nề cùng cát đá cứng rắn giống như hai cái cối xay, bạo lực nghiền thân thể bọn hắn, đem bọn hắn mài thành mảnh nhỏ.

Trên vệt dài đến hơn trăm dặm, hơn trăm vết máu nhỏ bé chói mắt như thế.

Da Ma Sát ngã tối tăm mặt mũi lúc được mấy cận vệ nâng dậy, theo bản năng quay đầu nhìn. Hơn trăm quý tộc Ngu tộc vừa mới gặp kẻ địch, thậm chí còn chưa nói được một câu, đã bị đại điện kim loại rơi xuống nghiền thành thịt vụn.

“Thế nào bảo ta trở về viết báo cáo chiến tổn như thế nào?” Da Ma Sát ngơ ngác nói một câu hoàn toàn chẳng dính dáng tới tình cảnh này.

Đám người Cơ Hạo đứng ở trên miệng núi lửa, mỗi người cười đến mức ngửa trước ngã sau nói không ra lời. Một tòa cung điện to lớn, nếu đặt trên đất bằng thì thôi, hao phí không bao nhiêu ngọc tệ.

Nhưng muốn khiến một tòa cung điện kim loại lớn như vậy bay lên trời, còn có các loại công năng công kích, phòng ngự, một tòa đại điện như vậy hao phí là một con số thiên văn, càng không cần nói đúc một tòa đại điện như vậy cần bao nhiêu thợ giỏi của Tu tộc hao phí bao nhiêu thời gian và tâm huyết.

Còn chưa giao thủ, đã chém một vật phẩm công phòng hạng nặng của kẻ địch, đánh chết hơn trăm quý tộc Ngu tộc, phần công lao này thật sự không nhỏ.

Cũng không biết dị tộc là luyện chế như thế nào, ngọc phù trên người hơn trăm thanh niên Ngu tộc bị rơi đại điện xuống nghiền chết vỡ vụn, từng đạo tinh quang bay lên trời, bay chuẩn xác về phía Cơ Hạo, nhanh chóng dung nhập trong ngọc phù Cơ Hạo giắt bên hông.

Những ngọc phù ghi công ra từ tay dị tộc rất linh nghiệm, các thanh niên Ngu tộc kia tuy là bị đại điện nhà mình đè chết, nhưng xét đến cùng, bọn hắn chết đều là vì Cơ Hạo, cho nên phần quân công này rất chuẩn xác rơi xuống trên đầu Cơ Hạo.

Đám người Tự Văn Mệnh không khỏi chậc chậc tán thưởng than thở. Tán thưởng than thở bọn thợ giỏi của Tu tộc quả thực có ý tưởng kỳ diệu, thủ đoạn luyện chế đồ vật của bọn hắn vượt xa vu tế nhân tộc, thật không biết bọn hắn làm sao mà luyện ra ngọc phù kỳ diệu như vậy, có thể ghi lại quân công chuẩn xác như vậy.

“Cơ Hạo ở đây, Đế Thích Sát muốn giết ta? Các ngươi muốn đổi một phần lợi ích đó của hắn. Vậy tới đi!” Cơ Hạo tiến lên hai bước, đứng ở trên một khối núi đá nhô lên hướng về một đám dị tộc chật vật ngoài ngàn dặm cười to nói: “Mặt khác, Đế Thích Sát và Cộng Công Thị đánh cược, các ngươi phải ở trong ba tháng đánh chết toàn bộ chúng ta? Nếu không làm được, khiến Đế Thích Sát tổn thất một viên Nhật Nguyệt Huyết Đan, các ngươi sẽ bị xử phạt như thế nào?”

Đám người Da Ma Sát kinh hãi nhìn nhau một cái, một chiến sĩ Già tộc lớn tiếng quát: “Da Ma Sát đại nhân, không ngờ được bọn hắn trốn ở đây, tin tức lại linh thông như thế. Hừ, tên Nhật Nguyệt Huyết Đan cũng bị bọn hắn biết rồi.”

Da Ma Sát mặt âm trầm nhìn đám người Cơ Hạo ở đỉnh núi lửa, tuy khoảng cách xa xôi, nhưng con mắt dựng thẳng ở mi tâm Da Ma Sát lóe ra hàn quang, vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy nhất cử nhất động của đám người Cơ Hạo. Hắn lạnh giọng nói: “Dù sao cũng là tộc đàn cường đại có thể ở dưới thế công của tộc ta kiên trì nhiều năm như vậy, có một chút bí pháp thần thông chẳng có gì lạ… Hừ, bọn hắn thế mà xây dựng ở đây một tòa chiến bảo? Ai đi phá thành, giết người?”

Mười thanh niên Ngu tộc đồng thời lao ra, bọn hắn phân biệt cầm một cây pháp trượng màu đen thủy tinh điêu khắc thành, ở dưới mấy trăm chiến sĩ Già tộc vây quanh rời khỏi cung điện kim loại còn đang phun lửa bốc khói, bước lên đất Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Chân vừa chạm đất, mười thanh niên Ngu tộc liền kêu một tiếng quái dị, trong trang sức treo trên thân bọn hắn có vài thứ trang sức đồng thời vỡ vụn, từng vầng sáng gắt gao bao lấy thân thể bọn hắn, chặn cho bọn hắn trọng lực đáng sợ bên ngoài.

Cung điện kim loại tuy tàn phá, nhưng vẫn có trận pháp phòng ngự đang vận chuyển, đứng ở trên cung điện còn chưa cảm thụ được trọng lực đáng sợ bên ngoài, nhưng chân vừa đáp trên mặt đất, trọng lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng ập tới, trang sức đeo trên thân mười thanh niên Ngu tộc thân thể tương đối gầy yếu chủ động kích phát hộ chủ, vẫn có vài người khóe miệng đổ máu, trong lỗ mũi cũng có máu tươi không ngừng phun ra.

“Đáng chết, bọn hắn đã làm cái gì?” Một thanh niên Ngu tộc hổn hển mắng.

Trọng lực lớn như thế, bọn hắn mặc dù có bí bảo hộ thân, nhưng hành tẩu ở trọng lực tràng dính như keo, bọn hắn mỗi một bước đều phải hao phí lực lượng thật lớn. Hơn nữa bọn hắn vung pháp trượng màu đen trong tay, nhưng ở trong Bàn Hi thế giới lực lượng thiên đạo pháp tắc có thể tùy ý thúc đẩy, giúp bọn hắn phá đá mở đường, dời non lấp bể không gì không làm được, lại không cảm nhận được dù chỉ một chút.

Mười thanh niên Ngu tộc đứng ở tại chỗ, cứ như vậy đứng xa xa nhìn chiến bảo chỗ đám người Cơ Hạo, thế mà đã mất đi dũng khí tiến lên.