Vu Thần Kỷ

Chương 840: Cấm bài




Hưởng Thần, cái tên rất bình thường, đối với chúng thần thiên đình mà nói, lại là tồn tại đáng sợ cấm kỵ, ác độc nhất.

Cái gọi là Hưởng Thần, là lấy thần để đãi khách.

Đây là một loại dược thảo vốn vô hại, rất tầm thường, lại có tính bao dung cùng tính biến dị cực kỳ cường đại, có được dược lực kỳ lạ thiên biến vạn hóa. Không biết từ bao giờ, một vị thượng cổ Mộc thần tinh thông dược tề, lấy Hưởng Thần làm tài liệu chủ yếu, đã điều chế ra một loạt dược tề đáng sợ.

Loại dược tề tên là Hưởng Thần này không có phối phương cố định, cũng không có hiệu quả cố định, càng không có thuốc dẫn cố định. Phối phương có thể thiên biến vạn hóa, hiệu lực càng cổ quái, thuốc dẫn càng theo ý muốn mà làm.

Hưởng Thần cũng được xưng là dược tề khó nắm giữ nhất từ trước tới nay.

Thân thể thần linh chính là thiên địa sinh thành, hầu như có thể miễn dịch toàn bộ độc tề.

Chỉ có Hưởng Thần có thể thấm vào thân thể thần linh, thấm vào bộ vị nhỏ bé nhất của thân thể thần linh, hòa hợp một thể với thân thể thần linh.

Hưởng Thần chưa dẫn động không có lực sát thương, nhưng sau khi dùng thuốc dẫn đặc biệt đem nó dẫn phát, có thể tạo thành các loại sát thương đáng sợ đối với thần linh, đây hầu như là độc tề duy nhất có thể có tác dụng với thần linh thế gian đã biết.

Thượng cổ thiên đình từng chế định lệnh cấm, nghiêm cấm truyền lưu Hưởng Thần. Không chỉ có toàn bộ phối phương đều bị tiêu hủy, ngay cả tài liệu chính của Hưởng Thần, loại dược thảo vốn bình thường có thể gặp được kia, cũng bị thượng cổ thiên đình tiêu phí sức lực rất lớn nhổ cỏ tận gốc.

Nhưng bọn Khoa Nga Thị thế mà đã dùng Hưởng Thần, hơn nữa còn là Hưởng Thần lấy Thụy Thần Hương làm thuốc dẫn.

May mắn dược tính Hưởng Thần do Tu Xà phối chế chỉ khiến bọn Khoa Nga Thị toàn thân mềm nhũn mất sức, làm toàn thân bọn họ không nhấc lên nổi chút sức lực nào. Nếu là một số phối phương ác độc nào đó mà nói, bọn Khoa Nga Thị nghĩ đến các kết quả khủng bố cực kỳ ác độc Hưởng Thần mang đến ghi chép trong sách cổ của thiên đình, da đầu bọn họ cũng không khỏi phát tê.

“Chúng ta ăn Hưởng Thần khi nào?” Khoa Nga Thị nhìn chằm chằm Tu Xà: “Chúng ta mấy ngày nay chưa ăn lung tung cái gì.”

“Mùi vị thịt nướng của Đồ Sơn thị không tệ chứ?” Tu Xà đắc ý cười dữ tợn: “Trước khi Hưởng Thần phát tác dược lực, mùi vị vẫn rất ngon. Các ngươi có phát hiện hay không, trong thịt nướng các ngươi ăn, có một loại hương vị đặc biệt thơm ngon nói không nên lời?”

Một đám thần nhân đồng thời rống giận thành tiếng.

Đồ Sơn thị? Đồ Sơn thị thế mà lại bỏ thêm vật liệu ở trong thịt nướng cho bọn họ! Đồ Sơn thị muốn làm gì? Chẳng lẽ nói bọn hắn mời các huynh đệ mình xây dựng Đồ Sơn thành cho hắn, từ đầu tới đuôi là một âm mưu sao?

“Chạy!” Khoa Nga Thị đột nhiên rống lớn một tiếng, trong miệng hắn phun ra một đạo thần quang màu đỏ rực. Trong thần quang là một cái thoi bay hình dáng như cự long. Một tiếng rồng gầm, thoi bay phun ra một ráng màu hút lấy em trai ruột nhỏ tuổi nhất của hắn, hóa thành một dải cầu vồng bay màu đỏ hướng phía Trung Lục thế giới chạy đi.

Nhưng ba vạn sáu ngàn ngôi sao phụ của La Hầu tinh ở bốn phương tám hướng phóng ra vô số ánh sao màu đen, hóa thành tấm lưới lớn đem một khoảng vũ trụ này phong tỏa kín không kẽ hở, cầu vồng bay nặng nề va chạm ở trên ánh sao màu đen, bắn tung tóe ra vô số ánh lửa chói mắt, nhưng mãi không thể đột phá phong tỏa.

Mấy ngàn ánh sao mang theo gai nhọn giống như xúc tu bạch tuộc quấn quanh lên, vòng quanh cầu vồng bay cuốn nhẹ một cái. Chợt nghe tiếng vỡ vụn đáng sợ vang lên, thoi bay màu đỏ rực bị vặn nát. Huynh đệ nhỏ nhất của Khoa Nga Thị từ trong thoi bay ngã văng ra, bị một ánh sao hung hăng vụt ở trên ngực, đánh cho hắn hộc máu bay trở về bên cạnh Khoa Nga Thị.

“Đây là La Hầu Thôn Thiên Đại Trận, đại trận có tiếng của thượng cổ thiên đình.” Tu Xà chậm rãi đi tới trước mặt Khoa Nga Thị, cũng cao nghìn trượng, hắn hung hăng đạp một cước ở trên mặt Khoa Nga Thị.

Bản thể Tu Xà to lớn vô cùng, lực lượng thân thể hắn càng mạnh đến mức làm người ta sợ hãi. Đơn thuần luận lực lượng thân thể, Tu Xà là tồn tại cường đại hiếm có ở trong hồng hoang có thể đối kháng với thượng cổ long tộc. Vô số năm tiềm tu, thực lực Tu Xà tiến bộ lớn. Đạp một cước xương mặt Khoa Nga Thị vỡ vụn, mấy chục cái răng loang loáng như châu ngọc ùn ùn bay ra.

Đế giày vảy bản thân biến thành lạnh lẽo, cứng rắn. Vô số gai sắc bén nhô lên dày đặc. Tu Xà giẫm đầu Khoa Nga Thị, dùng sức giẫm lên, gương mặt Khoa Nga Thị bị làm cho máu thịt mơ hồ, lộ ra xương khớp phía dưới ánh vàng rực rỡ như vàng đúc ra.

“Tu Xà chết tiệt, ngươi muốn khiêu chiến thiên đình sao?” Một vị thần nhân phẫn nộ rít gào.

Mấy ngàn thần nhân nhũn ra ở trong vũ trụ không thể động đậy, nhưng bọn hắn mồm ai cũng to cả, đồng loạt mở miệng hướng phía Tu Xà chửi ầm lên, càng có người thề, hắn nhất định sẽ đem Tu Xà thiên đao vạn quả, đem hắn cắt thành miếng thịt bỏ nồi sau đó đun ăn.

Tu Xà cất tiếng cười to, hắn nhìn các thần nhân không thể động đậy chút nào, lạnh giọng nói: “To mồm, chờ về sau nói sau. Nếu không phải giữ các ngươi lại còn dùng tới, còn muốn từ trong cơ thể các ngươi rút lấy tinh huyết mới mẻ, các ngươi ăn Hưởng Thần thì không chỉ khiến toàn thân các ngươi bủn rủn vô lực, mà là đem các ngươi biến thành một bãi nước mủ.”

Hung hăng cho Khoa Nga Thị một cước vào đầu, Tu Xà lắc lư thân thể, thân thể cao tới nghìn trượng thong thả áp súc đến khoảng một trượng.

Dùng sức lắc lắc đầu, Tu Xà nhảy dựng lên, kéo theo một luồng khí đen lao tới trên thuyền rồng huyền thiên. Ở trên boong đi tuần tra trước sau vài vòng, Tu Xà đột nhiên cất tiếng cười lên: “Vậy mà là thuyền rồng tuần tra? Ha, thế mà là loại công đức linh bảo này!”

“Đáng tiếc, đáng tiếc, chỉ là một mặt hàng bình thường. Nếu là nhất nguyên, lưỡng nghi những kỳ hạm có danh hiệu đó… Hắc, loại kỳ hạm đó đã sớm bị đánh nát, sao có thể lưu đến bây giờ?” Tu Xà hưng phấn hoa tay múa chân nói: “Bảo bối này đã là của ta. Hắc hắc, về sau nó sẽ là tọa hạm của ta, uy phong đường đường, uy phong lẫm liệt!”

Trong hư không, mấy chục ánh sao màu đen đột nhiên thu liễm, trong quầng sáng thật lớn màu đen lộ ra một thông đạo, một mảng mây nước màu đen quay cuồng, nhanh như tia chớp từ thông đạo đó chạy vào. Mây đen vừa mới lao vào, mấy chục ánh sao màu đen một lần nữa lóe lên, lại đem thông đạo hoàn toàn phong tỏa.

Cộng Công Thị đứng ở trên mây đen, Hà Bá, Tương Liễu một trái một phải đứng ở bên hắn, ba người đáp mây nhanh chóng đến bên cạnh Khoa Nga Thị, Tu Xà thu hồi tiếng cười, vội vàng ghé qua.

Cộng Công Thị chắp tay sau lưng, nheo mắt đánh giá Khoa Nga Thị, đột nhiên nở nụ cười.

Khoa Nga Thị lạnh lùng nhìn Cộng Công Thị, nghiến răng nói từng chữ một: “Cộng Công Thị… Ngươi muốn làm gì? Ngươi bỏ nhiều sức như vậy, đem chúng ta dẫn tới nơi này bắt sống, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Cộng Công Thị cười rất sáng lạn, hắn thản nhiên nói: “Làm gì? Làm chút việc các đời tổ tiên của ta đều muốn làm, làm chút việc con dân Bắc Hoang ta vô số năm qua đều muốn làm, làm chút việc khiến tâm tình ta sung sướng!”

Nhẹ nhàng cười, Cộng Công Thị đưa tay chộp hướng trên người Khoa Nga Thị, thân thể Khoa Nga Thị đột nhiên run rẩy một phen. Theo tiếng ‘Ong ong’ trầm thấp, một lệnh bài màu vàng tràn đầy màu sắc như lưu ly từ trong ngực Khoa Nga Thị bay ra, mang theo một đường cong rơi vào trong tay Cộng Công Thị.

Sắc mặt Khoa Nga Thị và đám đông thần nhân trở nên thê thảm.

Khoa Nga Thị lớn tiếng quát: “Cộng Công Thị, đây là cấm bài thông hành ra vào thiên đình… Cộng Công Thị và Chúc Dung thị giống nhau, đã rời bỏ thiên đình, ngươi thế mà dám cướp đoạt thiên đình cấm bài! Ngươi, ngươi, ngươi xúc phạm thiên luật, tội đáng chết vạn lần!”