Vu Thần Kỷ

Chương 945: Thẳng thủ thiên xu




Cơ Hạo đem toàn bộ bảo vật thổ thuộc tính trong đại điện vơ vét sạch, hắn không khỏi vì sự giàu có của thượng cổ thiên đình mà trợn mắt há hốc mồm.

Không đề cập tới một ít bảo vật thổ thuộc tính khác Cơ Hạo không biết, chỉ tinh hạch thái cổ tinh thần sụp đổ trong hồng hoang tinh không Cơ Hạo ở trong tay A Bảo từng thấy, được A Bảo coi là một loại hiếm có yêu quý, Cơ Hạo đã tìm được cả thảy tám mươi hai khối.

Những tinh hạch thái cổ tinh thần này tự mang các loại lực lượng mạnh mẽ kỳ dị, do thổ nguyên lực diễn sinh ra, là tài liệu luyện khí đỉnh cấp, nếu đến trong tay A Bảo loại luyện khí tông sư này, tất nhiên sẽ có lượng lớn kỳ trân được luyện chế ra.

Nhưng đám thần linh thượng cổ thiên đình, bọn họ đem các bảo vật tiên thiên, hậu thiên thổ thuộc tính trân quý vô cùng đó, cứ như vậy để đó không dùng ở trong phòng kho.

Cơ Hạo không khỏi âm thầm phỏng đoán, có lẽ các thượng cổ thần linh... Thật ra bọn họ căn bản không biết luyện khí?

Đem toàn bộ bảo vật vơ vét hết, thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái đi tới trước cửa đại điện.

Bất động còn tốt, Cơ Hạo vừa động đã phát hiện thân thể mình biến hóa cổ quái.

Hắn lúc lướt đi về phía trước, thân thể xẹt qua không khí, có lẽ là bởi tốc độ quá nhanh, Cơ Hạo cảm thấy không gian xung quanh cũng nhộn nhạo lên như nước chảy, tạo thành lực cản thật lớn đối với thân thể hắn.

Trước kia Cơ Hạo chỉ cần dựa vào lực lượng của mình, cho dù thi triển Thái Dương Lưu Quang Độn Pháp, hắn cũng không có loại cảm giác này. Nhưng một lần này, hắn chỉ đơn thuần bước về phía trước một bước, đã có một loại lực cản cường đại trong hư không từ bốn phương tám hướng ập tới.

Loại lực cản này chỉ làm thân thể Cơ Hạo hơi loạng choạng, cơ bắp toàn thân khẽ phát lực, chợt nghe ‘Bốp’ một tiếng vang thanh thúy, Cơ Hạo lướt qua mười mấy dặm không gian, một bước đến trước cửa đại điện.

Cơ Hạo ngạc nhiên quay đầu, vừa lúc nhìn thấy vị trí ban đầu của hắn, một bóng người mờ mờ đang dần dần tiêu tán —— đó là một vết rách không gian hình người. Cơ Hạo vừa rồi không chút để ý bước ra một bước, thế mà đã trực tiếp làm vỡ nát hư không.

“Lực lượng thân thể của ta...”

Cơ Hạo rốt cuộc có cảm ngộ. Sau khi cắn nuốt thổ nguyên lực của toàn bộ đại điện, tựa như thân thể hắn cũng chưa xảy ra bất cứ biến hóa nào, nhưng có một loại biến hóa chính hắn cũng chưa cảm nhận được đã xảy ra.

Nhưng bản thân Cơ Hạo không cách nào nhận thấy loại biến hóa này mãnh liệt bao nhiêu, càng không thể nhận ra loại biến hóa này xảy ra như thế nào. Cơ Hạo nhíu nhíu mày, lại điều động thần thức, ở trong ngoài cơ thể mình cẩn thận tìm tòi một lần.

“Này, cơ thể ta thực không có việc gì sao?” Cơ Hạo ở trong thần hồn không gian gào rống.

“Không có việc gì, ta giúp ngươi theo dõi, khẳng định không có việc gì.” Thanh âm hư ảnh ù ù vang lên.

Cơ Hạo còn muốn truy hỏi, nhưng cảnh tượng ngoài đại điện khiến hắn từ bỏ truy cứu, lắc mình một cái tới bên người A Bảo.

Loại cảm giác hư không nhộn nhạo, như nước gợn mang tới cho thân thể lực cản thật lớn kia xảy ra một lần nữa, hơn nữa một lần này lại là một tiếng vang thanh thúy, thân thể Cơ Hạo húc nát hư không, trực tiếp thuấn di đến bên người A Bảo.

“Ừm?” A Bảo kinh ngạc nhìn Cơ Hạo một cái, Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương cũng đều không hiểu nhìn hắn một cái.

Lấy đạo hạnh pháp lực của Cơ Hạo, tuyệt đối chưa đạt tới trình độ phá không thuấn di, vô luận Thái Dương Lưu Quang Độn Pháp của hắn nhanh bao nhiêu, bay nhanh nữa, cái đó và phá không thuấn di cũng là hai khái niệm một trời một vực.

Nhưng trên đỉnh đầu kiếp vân năm màu quay cuồng, vô số đạo thần lôi năm màu như hạt mưa rơi xuống. Bốn người bọn A Bảo cũng không rảnh truy hỏi, bốn người liên thủ khống chế Linh Lung Bảo Tháp, phát ra các đạo huyền hoàng khí vờn quanh bốn phía, đau khổ ngăn cản thần lôi năm màu công kích.

Cơ Hạo lúc ở cửa đại điện còn tốt, chỉ nhìn thấy sấm sét như mưa không ngừng hạ xuống.

Nhưng đến bên người A Bảo, Cơ Hạo mới cảm nhận được thần lôi năm màu khủng bố.

Lôi quang dày đặc như mưa, mỗi một đạo lôi quang nổ tung ở trên huyền hoàng khí, thiên địa uy nghiêm đáng sợ nhằm vào đầu ập tới, chấn động khiến thần hồn người ta loạng choạng, tứ chi bách hải bủn rủn vô lực như ngâm dấm chua, lục phủ ngũ tạng lộn tùng bậy, óc cũng như sôi trào, thần trí toàn thân cũng mơ hồ từng đợt.

Thất thố không kịp phòng bị, Cơ Hạo thét lớn một tiếng, liên tục vài tia sét bùng nổ trên đỉnh đầu, tiếng sấm chấn động khiến hai chân hắn mềm nhũn, lảo đảo thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống đất.

Thiếu Ti và Man Man sớm có phòng bị một trái một phải đỡ tay Cơ Hạo, Man Man khuôn mặt nhỏ trắng bệch kinh hô: “Tai đau quá, đầu đau quá... Nha nha, tiếng sấm này thật đáng ghét... Tức Nhưỡng tìm được rồi sao?”

Tự Văn Mệnh cũng bị tiếng sấm chấn động tới mức ánh mắt tán loạn nghe được hai chữ ‘Tức Nhưỡng’, hắn gắng gượng tinh thần, vội vàng hướng Cơ Hạo bên này nhìn tới.

Cơ Hạo gật gật đầu, đem hộp ngọc lấy ra, đem toàn bộ Tức Nhưỡng đưa cho Tự Văn Mệnh.

Tự Văn Mệnh chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp nhận Tức Nhưỡng thu thập thích đáng vào người. Đã lấy được Tức Nhưỡng, đối mặt tai nạn mưa đã có sự tự tin. Tự Văn Mệnh cười cười, đang muốn nói chuyện, một hơi trong lòng hắn buông lỏng, đột nhiên bị vài tia sét chấn động khiến ‘Rầm’ một cái ngã xuống đất.

Vũ Mục nâng Tự Văn Mệnh dậy, hắn cười khổ lớn tiếng kêu lên: “Tức Nhưỡng tới tay rồi, đi đi! Thiên uy thiên đình này khó dò, chúng ta đã bị phát hiện, tuyệt đối đừng lưu lại lâu ở nơi này.”

Tức Nhưỡng tới tay, Tự Văn Mệnh là sợ sự tình có điều biến hóa.

Cơ Hạo nhìn về phía A Bảo, bốn người A Bảo, Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương đang liên thủ khống chế Linh Lung Bảo Tháp ngăn cản thần lôi công kích đồng thời gật gật đầu, đỉnh đầu bọn họ bốc lên năm luồng thanh khí, hóa thành một đám mây lành trong suốt như nước xoay quanh ở đỉnh đầu, từng tia thanh quang giống như mưa bụi rơi xuống, bọn họ đã vận dụng toàn lực khống chế Linh Lung Bảo Tháp, đem uy lực của chí bảo phòng ngự này ít nhất phát huy ra ba bốn tầng.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc đã nhỏ đi nhiều, luồng thiên địa uy nghiêm ép người ta tới mức tứ chi bủn rủn kia cũng yếu bớt rất nhiều. A Bảo khẽ kêu một tiếng, Cơ Hạo đang muốn tế ra Thiên Địa Kim Kiều mang theo mọi người rời khỏi, đột nhiên trong Linh Lung Bảo Tháp một đạo thanh khí thổi quét ra, trong thanh khí một cái phù chiếu màu tím bay ra.

Đám người A Bảo sửng sốt, hắn đưa tay chộp đem phù chiếu cầm trong tay, thần thức hướng bên trên đảo qua, trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang.

Cơ Hạo thấy vẻ mặt A Bảo như vậy, vội vàng hỏi: “Sư huynh, chuyện gì thế?”

A Bảo trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Không vội đi, đi Thiên Xu điện trước một chuyến. Mắt trận trung tâm Thiên Địa Đại Trận toàn bộ thiên đình chính là Thiên Xu điện, pháp chỉ của đại sư bá, muốn chúng ta đi ngoài Thiên Xu điện làm việc tùy theo hoàn cảnh!”

Ở bên, Tự Văn Mệnh ngẩn ngơ, muốn nói gì đó, nhưng lại lắc đầu, hắn cũng không nói gì ra miệng được.

Đỉnh đầu đột nhiên có vài tiếng sét như trời sụp đất nứt nổ vang truyền đến, tiếng sét khủng bố chấn động làm thân thể bốn người bọn A Bảo cũng hơi nhoáng lên một cái, có thể thấy áp lực bọn họ thừa nhận lớn bao nhiêu.

Có Linh Lung Bảo Tháp chí bảo như thế hộ thân, bốn người bọn A Bảo liên thủ cũng bị áp chế thành như vậy, có thể thấy được uy lực Thiên Địa Đại Trận mạnh bao nhiêu.

Vừa rồi, một đợt thần lôi đó chỉ là điềm báo trước, kế tiếp uy lực kiếp lôi sẽ càng ngày càng mạnh.

Đội uy lực Thiên Địa Đại Trận chạy đi đầu mối then chốt trung tâm Thiên Địa Đại Trận, Cơ Hạo cũng có chút phát điên, Đại Xích đạo nhân đây là ý tứ gì?

Vì sao phù chiếu của Đại Xích đạo nhân sẽ giấu trước ở trong Linh Lung Bảo Tháp?

Trong đầu Cơ Hạo hiện lên vô số ý niệm. Hắn khẽ cắn môi, đột nhiên rống to một tiếng: “Tốt, mặc kệ là chuyện gì, nhanh đi một chuyến, sau đó mau chóng rời khỏi!”

Thiên Địa Kim Kiều nhoáng lên một cái, một đạo thần quang màu vàng sẫm lao lên, uốn lượn hướng sâu trong thiên đình lao đi.