Vu Thần Kỷ

Chương 961: Thảm trạng sau kiếp




Lưu lại một bộ phận nhân thủ cứu chữa vu tế dưới trướng Diêu Mãnh trúng độc, Cơ Hạo bóp cổ Tứ Thủy Hà Bá, Diêu Mãnh dẫn người túm đại bạch tuộc quái, hướng phía thành Tứ Thủy liên tục chạy đi.

Trong mồm Tứ Thủy Hà Bá lẩm bẩm, thuỷ vực phụ cận này thuộc hết về Tứ Thủy hà phủ của hắn quản hạt, cho nên nơi Cơ Hạo mang theo hắn đi qua, từng mảng lớn nước lũ vô thanh vô tức biến mất, nhu thuận trở về sông, không phóng túng tàn sát bừa bãi nữa.

Tiêu phí hơn nửa ngày, đại đội nhân mã đã tới thành Tứ Thủy!

Hoặc là nói, bọn họ đi tới phụ cận phế tích thành Tứ Thủy.

Thành Tứ Thủy đã hoàn toàn biến mất, tòa thành cư trú tổ tôn Diêu Mãnh ba đời tiêu phí vô số tâm lực tạo ra, chiếm cứ mảng lớn đồng bằng phù sa phì nhiêu bờ sông Tứ Thủy, nhạc viên sản vật dồi dào, tài nguyên phong phú này đã biến thành một cái hố to.

Toàn bộ thành Tứ Thủy và ngàn vạn mẫu ruộng tốt ngoài thành, tất cả lõm xuống thành một cái hố to sâu không thấy đáy.

Nước sông Tứ Thủy ùa vào trong cái hố to, sóng đục quay cuồng, hơi nước ngập trời, nơi này đã biến thành một cái vòng xoáy lớn đường kính mấy trăm dặm, vô số thủy tộc đang hoan hô nhảy nhót ra ra vào vào trong vòng xoáy, hi hi ha ha thỉnh thoảng từ đáy nước móc ra mấy cuộn vải thượng hảo, hoặc là một ít nồi sắt, bình hũ… các loại vật gia dụng.

Thành Tứ Thủy chìm, toàn bộ thân quyến tộc nhân của Diêu Mãnh ở nháy mắt bị nước lớn cướp đi sinh mệnh, nhưng các tài vật trong thành lại bảo tồn hoàn hảo. Bọn tiểu yêu thủy tộc hi hi ha ha ở đáy nước thu lấy tài vật, cao hứng phấn chấn hướng các đồng bạn bên người khoe ra thu hoạch của mình.

Càng có một số tiểu yêu phẩm hạnh hung tàn xâm nhập đáy nước, không ngừng lấy ra những cái đầu người be bét máu thịt, hoặc là cơ thể người phá thành mảnh nhỏ, cầm trong tay coi như huy chương khoe chiến công, hi hi ha ha ném chơi đùa với nhau.

“A cha, a mỗ!” Diêu Mãnh ác chiến hồi lâu mặt không đổi sắc phun một ngụm máu ra thật xa, thân thể nhoáng lên một cái ngất đi, cắm đầu từ trên cao rơi xuống. May mà Vũ Mục phản ứng cực nhanh, tóm lấy đai lưng Diêu Mãnh xách thân thể hắn.

“Tứ Thủy lĩnh, hắc!” Cơ Hạo chép miệng một cái, sắc mặt trở nên rất âm trầm.

Tổ phụ Diêu Mãnh xuất thân thấp kém, chỉ là con của tiểu thiếp thứ xuất tộc trưởng một tiểu bộ lạc hạng trung, sau khi trưởng thành, tổ phụ của Diêu Mãnh bị ép rời khỏi bộ lạc, trở thành lãng dân trên hoang nguyên của Trung Lục. Ở trong lưu lạc, tổ phụ Diêu Mãnh thiên phú cực cao đấu cùng trời, tranh với đất, chém giết với vô số dã thú hung mãnh, rèn luyện ra một thân bản lĩnh rất cường hãn.

Sau đó hắn gia nhập đại quân Bồ Phản nhân tộc, chủ động xung phong đi Xích Phản sơn, gia nhập đội ngũ thám báo nguy hiểm nhất.

Tổ phụ của Diêu Mãnh vô số lần xâm nhập thảo nguyên phương bắc Xích Phản sơn, vô số lần săn giết pháo đài dị tộc, đánh chết không biết bao nhiêu chiến sĩ dị tộc, tích lũy công lao mà thụ phong Tứ Bá.

Bởi vì không phải là dốc cả tộc mà ra đại chiến, tổ phụ Diêu Mãnh tuy giết địch rất nhiều, lập công vô số, nhưng giá trị công huân của hắn vẫn kém Cơ Hạo ở vịnh Ác Long dùng kiếm trận đánh chết vô số dị tộc đạt được công lao. Cho nên tuy cùng được phong làm ‘Bá’, đất phong tổ phụ Diêu Mãnh nhận được ngay cả một phần mười đất phong lúc ban đầu của Cơ Hạo cũng không đến.

Tổ phụ Diêu Mãnh, phụ thân Diêu Mãnh, cộng thêm Diêu Mãnh, ba đời Tứ Bá đều là người thành thật bổn phận. Bọn họ rất giữ bổn phận thu nạp lưu dân, rất thành thật để con dân lãnh địa sinh sản sinh lợi, từng viên gạch từng viên ngói tích góp của cải. Đến sau khi Diêu Mãnh tiếp quản chức Tứ Bá, của cải tổ tôn ba đời tích góp hao phí hết, mới xây dựng xong thành Tứ Thủy!

Đây là một sự tích bộ tộc nhân tộc quật khởi truyền thống nhất, vô số bộ lạc nhân tộc cường đại, đều là gian khổ khi lập nghiệp như thế, cẩn thận từ một nơi tụ cư cực kỳ nhỏ yếu dần dần phát triển lớn mạnh.

Thành Tứ Thủy, ngưng tụ toàn bộ tâm huyết ba đời tổ tôn của Diêu Mãnh, toàn bộ thân tộc của Diêu Mãnh đều ở trong thành Tứ Thủy.

Tường thành cao ngất giúp tộc nhân của Diêu Mãnh ngăn cản dã thú ác điểu xâm nhập, ngoài thành ngàn vạn mẫu ruộng tốt, cung cấp cho các con dân thức ăn lấp no bụng. Với Diêu Mãnh mà nói, thành Tứ Thủy chính là tất cả của hắn, là trụ cột duy nhất trong lòng hắn.

Nhưng bây giờ, thành Tứ Thủy đã chìm, toàn bộ thành trì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, toàn bộ con dân trong thành bị giết hết!

Bao gồm phụ thân, mẫu thân của Diêu Mãnh, huynh đệ tỷ muội của hắn, toàn bộ thân tộc của hắn, còn có thân quyến của các chiến sĩ trung dũng dưới trướng hắn, đều bị bọn thủy yêu hi hi ha ha đùa giỡn chơi đùa kia giết sạch sẽ!

Trung tâm màu mỡ nhất của toàn bộ Tứ Thủy lĩnh đã bị hoàn toàn phá hủy!

“Tâm huyết tổ tôn ba đời của người ta!” Năm ngón tay Cơ Hạo dùng sức, bóp đến mức xương cổ Tứ Thủy Hà Bá vang lên ‘Rắc rắc’.

Nhìn Tứ Thủy Hà Bá mặt không còn chút máu, Cơ Hạo nghiến răng nói: “Ta biết cả nhà Tứ Bá đều là người hàm hậu thành thật, bọn họ thậm chí cũng chưa từng đi chợ Bồ Phản mua nô lệ, con dân trong lãnh địa bọn họ, tất cả đều là bọn họ vất vả mời chào đến, bộ tộc lưu lạc thành thật tin cậy.”

Cơ Hạo mặt âm trầm giọng dữ tợn nói: “Bọn họ khác với ta, ta hãm hại lừa gạt sự tình các loại đều có. Ta mua vô số nô lệ, ta từ Bàn Hi thế giới mời chào vô số dân bản xứ, ta thậm chí tiêu phí số tiền lớn, từ trong ngục giam của dị tộc mua lượng lớn nô bộc dị tộc.”

Nhún nhún vai, ngữ khí Cơ Hạo trở nên cực kỳ bình thản cùng lạnh lùng: “Khác với ta, Tứ Thủy lĩnh... Tứ Thủy Hà Bá, nói cho ta biết, ngươi phá hủy thành trì của người ta còn chưa tính, vì sao nhất định phải diệt cả nhà người ta chứ?”

Sắc mặt Tứ Thủy Hà Bá biến thành một mảng, hắn hoảng sợ nhìn Cơ Hạo, hắn nghe ra sát khí mãnh liệt nhất trong giọng nói của Cơ Hạo.

“Ta... chấn nhiếp! Diệt thành Tứ Thủy, người thường liền...”

“Chấn nhiếp!” Cơ Hạo ngắt lời Tứ Thủy Hà Bá, hắn cười rất sáng lạn: “Không sai, là chấn nhiếp Một khi đã như vậy, ta giết ngươi, ta hướng người trong thiên hạ tuyên bố, ta chém giết Tứ Thủy Hà Bá, diệt cả nhà ngươi, đối với tay sai dưới trướng Cộng Công thị, hẳn cũng là một loại chấn nhiếp nhỉ?”

Cửu Dương Đãng Ma Kiếm giơ lên cao cao, Tứ Thủy Hà Bá khàn giọng thét chói tai: “Không, Nghiêu Bá, ngươi là thần tử nhân tộc, ta là thiên đình chính thần, ngươi, ngươi làm sao dám giết ta? Ngươi sao có thể giết ta?”

Cơ Hạo hơi sửng sốt, sau đó hắn cười: “Phải đó, có đạo lý, ta là thần tử nhân tộc, vô duyên vô cớ giết ngươi, tựa như có chút không đủ ý tứ.”

Ở bên, Diêu Mãnh hừ hừ một tiếng, từ trong bất tỉnh tỉnh lại, nghe được Cơ Hạo nói, Diêu Mãnh lớn tiếng rít gào: “Nghiêu Bá, ngươi không giết, để ta đến!”

Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’, một kiếm vung xuống, tiếng ‘Phập’ liên tục vang lên, Cơ Hạo đem tứ chi Tứ Thủy Hà Bá cắt xuống, thái dương tinh hỏa xoay tròn đem tứ chi hắn thiêu thành tro tàn.

“Tứ Bá, chúng ta cùng nhau chém hắn!”

Cơ Hạo đem Tứ Thủy Hà Bá chỉ còn lại có nửa đoạn thân thể đưa tới trước mặt Diêu Mãnh.

Diêu Mãnh cười một tiếng dữ tợi, vung Phá Lãng Phủ hung hăng bổ xuống, một rìu đem đầu Tứ Thủy Hà Bá chặt xuống.

Cơ Hạo búng ngón tay, chín thái dương thần lôi bám vào ở trên trái tim Tứ Thủy Hà Bá ầm ầm phát nổ, đem trái tim hắn tính cả thần phù màu trắng kia nổ tan.

Cơ Hạo giơ lên Cửu Dương Đãng Ma Kiếm ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng rống cuồn cuộn mang theo sát ý vô biên như sấm sét hướng bốn phía khuếch tán, từng đợt sóng âm thanh mắt thường có thể thấy được thổi quét phóng thích, bọn tiểu yêu thủy tộc trên phế tích thành Tứ Thủy một đứa tiếp một đứa nổ tan xác mà chết, trong chớp mắt ít nhất có trăm vạn thủy tộc bị một tiếng rống to của Cơ Hạo chấn động tới mức vỡ nát.

Tứ Bá Diêu Mãnh quỳ rạp xuống bên cái hố to sóng đục quay cuồng, dùng sức hướng lốc xoáy dập đầu vang lên vài cái.

“A cha, a nương! Mãnh Tử muốn giết sạch bọn thủy tộc làm loạn kia, mọi người đợi mà xem Mãnh Tử đi!”