Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 19-1: Dị thú triều




Editor: Yue.

Mấy chiếc tàu bay di chuyển qua vùng hoang dã với tốc độ nhanh nhất, hướng tới Thị trấn Gal.

Rừng dị thực phía sau tàu bay truyền đến rung động yếu ớ, tnếu từ trên trời nhìn xuống, có thể thấy thú biến dị, thực vật biến dị dũng mãnh lao ra từ rừng dị thực như thủy triều, chạy băng băng về thị trấn Gal.

Thị trấn Gal nằm trong vùng đất hoang vu được bao quanh bởi rừng dị thực. Nó giống như một hòn đảo biệt lập ngăn cách với người đời, mỗi khi có sự di chuyển của thực/dị thú bạo động, nơi đây đều trở thành mục tiêu tấn công của chúng.

Tàu bay đến Thị trấn Gal, bay vào thông đạo an toàn.

Sau khi tàu bay tiến vào, thông đạo an toàn nhanh chóng bị đóng lại, vòng phòng hộ trong suốt giống như một cái bát úp ngược, bao phủ thị trấn, chỉ có ánh sáng xanh nhạt thỉnh thoảng từ trên trời chiếu xuống nói cho thế giới biết sự tồn tại của nó.

Tàu bay dừng lại tại trạm, một đám người sống sót sau tai nạn nhịn không được chửi ầm lên.

"Cứ nghĩ năm nay sẽ là một năm yên bình, nửa đầu năm trôi qua êm đềm, không ngờ vì mấy thằng cháu trai đầu rùa sử dụng cơ giáp hỗn chiến gây ra thú triều, đây cũng quá m* nó không có đầu óc." Một tên đàn ông cao lớn tính tình không tốt mắng to.

Cơ giáp là một loại vũ khí có khả năng sát thương rất lớn trong Tinh Tế, vì việc chế tạo cơ giáp nằm trong tay các thế lực lớn trong mỗi Tinh hệ, số lượng cơ giáp được đưa ra thị trường rất hạn chế và đắt tiền, không cách nào để có một chiếc cơ giáp cho riêng mình.

Có thể nói, có được cơ giáp đã trở thành niềm mơ ước của mọi người trong Tinh Tế.

Các trận chiến giữa cơ giáp gây ra tác động lớn, nếu sử dụng trong rừng dị thực, rất dễ khiến cho thú/thực vật biến dị bạo loạn.

Nếu không phải hoa Băng Mục Nữ La thật sự rất hiếm, cũng sẽ không thu hút hai nhóm dong binh đoàn dùng cơ giáp tranh đoạt, gây nên thú triều.

"Thằng cháu đầu rùa trong miệng ngươi là người của dong binh đoàn Liệt Diễm cùng dong binh đoàn Hilde." Có người hảo tâm nhắc nhở.

Tên đàn ông lớn tiếng mắng chửi lập tức dừng lại, những người khác đang phàn nàn cũng nhanh chóng im lặng.

Mặc kệ là dong binh đoàn Liệt Diễm hay là dong binh đoàn Hilde, bọn họ đều không thể trêu chọc được.

Một đám người sắc mặt không tốt, đứng dậy xuống tàu.

Cuối cùng, tàu bay còn lại ba người không hề rời đi.

Solan ôm Kỷ Nhiễm đang chuẩn bị xuống tàu, nói với Adelaide: "Ngươi không xuống tàu?"

Adelaide cười ha hả nói: "Sao các ngươi cũng không xuống tàu?"

Solan chỉ bình tĩnh nhìn y, cuối cùng Adele chịu không nổi ánh mắt vô cùng bức bách kia, lau mồ hôi lạnh trên mặt nói: "Ta bị thương, phải đi bệnh viện."

Người máy trí năng điều khiển tàu bay nghe nói có người bị thương, khởi động lần nữa.

Kỷ Nhiễm nhìn Adelaide, sắc mặt y có chút tái nhợt, nhưng bộ dáng tươi cười tí tửng kia, thật sự quá thoải mái, không nhìn ra y bị thương ở đâu. Mãi đến khi y kéo khóa bộ đồ chiến đấu liền thân ra, để lộ vết thương rướm máu, thậm chí một số vết thương còn chảy máu đen, cô mới biết y bị thương nặng như thế nào.

Kỷ Nhiễm giật mình, không khỏi có chút bội phục.

Bị thương nặng như vậy, người này vẫn có thể cùng bọn họ chạy ra khỏi rừng dị thực với vẻ mặt bình thản, dọc đường cười cười nói nói, tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn.

Solan có chút không vui, "Ngươi đừng tùy tiện cởi quần áo."

Adelaide: ".. Solan tiên sinh, ngươi là lão cổ hủ sao?"

Solan mặc kệ y, đưa tay đặt ở trước mắt Kỷ Nhiễm.

Thế là Adelaide hiểu ra, y kém chút phụt cười, chỉ vào Solan cười nói: "Kỷ tiểu thư chỉ là tỷ tỷ của ngươi, cũng không phải vợ ngươi, ngươi quản nhiều như vậy, sau này cẩn thận tỷ tỷ của ngươi không tìm được chồng đấy."

Nào biết lời này như đâm tổ ong, ánh mắt tiểu shota ở đối diện ngay lập tức trở nên khủng bố, Adelaide cảm thấy ớn lạnh trong lòng, cảm giác được một cỗ áp lực cường đại, liền nhanh chóng cúi đầu, quyết định không nói bất cứ điều gì nữa.

Đứa trẻ này rõ ràng nhỏ tuổi, nhưng hắn có thể mang lại cho y cảm giác bị áp bức khủng khiếp như vậy, chẳng lẽ nó là thú con của chủng tộc đỉnh cấp nào đó trong Tinh hệ trà trộn tới thị trấn Gal?

Tàu bay rất nhanh liền đến bệnh viện.

Sau khi xuống tàu, Kỷ Nhiễm được tiểu shota đưa đến bệnh viện.

Cô nghi hoặc hỏi: "Solan, nhóc bị thương rồi?" Cô lo lắng nhìn hắn, nhưng cách bộ quần áo chiến đấu liền thân, cô không thể nhìn ra nguyên nhân.

"Không phải ta, là tỷ." Solan kiên nhẫn giải thích, "Vừa rồi bom hạt phát nổ, chắc tỷ bị chấn thương rồi."

Kỷ Nhiễm sững sờ, ngực quả thực rất đau, nhưng không tới trình độ cần phải đến bệnh viện.

Adelaide ở phía sau nghe thấy những lời này của tiểu shota, không khỏi cảm khái, thực sự là một đệ đệ tốt biết quan tâm đến tỷ tỷ.

Bởi vì vết thương của Adelaide tương đối nghiêm trọng, chủ yếu là do có một loại độc của thực vật biến dị nào đó trên vết thương, y được hộ lý người máy chăm sóc đưa đến nơi khác để điều trị.

Vết thương của Kỷ Nhiễm rất nhẹ, xương ức bị nứt nhẹ, chỉ cần nằm trong khoang thuyền trị liệu nửa giờ là được.

Lúc Kỷ Nhiễm đang nằm trong khoang thuyền trị liệu, bác sĩ Lăng nhận được tin báo, bớt thời gian tới xem một chút, liền nhìn thấy đứa trẻ đang bảo vệ khoang thuyền trị liệu.

"Hôm nay các ngươi đến rừng dị thực?" Bác sĩ Lăng liếc nhìn bộ đồ chiến đấu liền thân trên người Solan, liền hiểu rõ tình hình.

Solan nhàn nhạt trả lời.

Bác sĩ Lăng gọi hộ lý người máy tới, sau khi hỏi về vết thương của Kỷ Nhiễm, lập tức không biết phải nói gì.

(Continue)