Vũ Vương

Chương 119: Họa phúc đi cùng​




Vào lúc này, tất cả lỗ chân lông trên người Mộ Hàn đều giống như giãn rộng ra, càng không ngừng phụt ra bên ngoài những ngọn lửa. Cái nóng bỏng bắt đầu khởi động điên cuồng kia phảng phất như phải đốt cháy hắn thành tro bụi.

Mộ Hàn gắt gao cắn chặt hàm răng, từ trong miệng phát ra những tiếng kêu két kẹt.Cả mười ngón tay trên hai tay đúng là cắm vào bên trong khối Tử Tinh Thạch kia. Trong lúc liều mạng nhẫn nại thì đồng thời hắn vận hành "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" đến cực hạn, dòng nhiệt đang quanh quẩn ở trong mỏ quặng này liền điên cuồng hội tụ vào trong cơ thể Mộ Hàn.

Trong chốc lát, tất cả mọi thứ trong hang động dài đến mấy chục thước này đều trở nên đỏ rực.

Ở cửa ra vào mỏ quặng, đột nhiên phát hiện quanh người trở nên mát mẻ hơn rất nhiều. Mộ Thiết Đường không nhịn được vươn vai đứng lên, nhưng lại phát hiện cái nóng bên trong mỏ quặng lại giống như sóng triều đang đua nhau cuốn theo hướng đến chỗ hang động do Mộ Hàn khoét. Mộ Thiết Đường còn có chút không rõ là chuyện gì xảy ra thì ánh lửa đỏ rực từ bên trong hang động kia liền lọt vào tầm mắt. Hắn không khỏi thất kinh, bóng dáng khẽ động liền từ bên chỗ hắn bay vọt đi. Chỉ vài bước đã rơi tại ngay ở cửa hang động.

Vừa ngước mắt nhìn, sắc mặt Mộ Thiết Đường liền chợt biến. Bên trong hang động kia không ngờ là một vùng đỏ như lửa, thậm chí ngay cả bóng dáng Mộ Hàn đều cũng đã không thể phân biệt rõ ràng lắm.

- Tinh Hàn sư đệ!

Mộ Thiết Đường gọi to một tiếng, nhưng bên trong không có bất cứ lời đáp lại nào.

Thấy thế, Mộ Thiết Đường cực kỳ lo lắng. Hắn đạp chân một cái, tức thì liền xông lên phía trước. Có điều là chỉ mới tiến đi hai ba thước liền không chịu nổi làn sóng nhiệt bức người kia. Hắn không thể không luống cuống tay chân mà rút lui ra. Lại thử nghiệm mấy lần nữa, mặc dù là vận chuyển chân khí toàn thân nhưng đều chưa tiến vào được quá năm thước.

Mộ Thiết Đường nhíu chặt lông mày, hắn tựa như con kiến càng trên chiếc chảo nóng đang không ngừng đi tới đi lui tại cửa hang động.

Bên trong hang động, Mộ Hàn hàm răng đều suýt nữa cắn vỡ vụn, những hột mồ hôi lớn đang túa ra từng hạt từng hạt. Thế nhưng vừa mới xuất hiện ở bên ngoài thân liền bị cái nóng làm cho bốc hơi sạch sẽ.

Cùng với "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" cực lực vận chuyển, "Tử Hư Thần Cung" cũng đã nhanh chóng góp phần hấp thu cỗ khí tức nóng rực kia. Thế nhưng công pháp vận chuyển được càng nhanh, thì dòng nhiệt từ bên ngoài vọt tới lại càng nhiều hơn. Chúng cùng với khí tức nóng rực bên trong Tâm Cung hội tụ một chỗ, giống như vô cùng vô tận.

Mặc cho Mộ Hàn cố gắng như thế nào, nhưng xu thế hơi nóng tàn phá bừa bãi lại không có giảm bớt chút nào. Từng tế bào trong cơ thể, mỗi tấc thần kinh đều phảng phất giống như miếng thịt nướng bị gác ở trên đống lửa. Những cơn đau đớn kịch liệt vô phương dùng ngôn ngữ hình dung đang từng đợt từng đợt ùa vào trong bụng, khiến cho Mộ Hàn hận không thể đập đầu vào vách đá.

- Chẳng lẽ thật sự phải bị thiêu đốt chết tại đây sao?

Lần này đây, Mộ Hàn thật không dám tin tưởng khi chính mình sắp sửa bị hơi nhiệt nóng bỏng này đốt chết thì "Tử Hư Thần Cung" sẽ lại có thể một lần nữa cứu giúp cho chính mình vượt qua khó khăn hay không .

Mộ Hàn ra sức suy nghĩ tìm cách, thế nhưng đến giờ phút này dưới cái nóng như vẫn đang không ngừng nướng trên lửa đỏ, ý thức của hắn đều bắt đầu trở nên hôn mê . Vì thế mà tốc độ suy nghĩ bắt đầu giảm đi.

Qua một hồi thật lâu sau, Mộ Hàn đột nhiên cắn răng đưa tay vào bụng lấy ra Kim Giác đã được khắc họa Đạo Văn .

Trong nỗ lực cầm Kim Giác bằng cả hai tay, Mộ Hàn lại lần nữa đồng thời vận chuyển "Lôi Cực Âm Cương". Lôi Âm kích động, pháp lực lao ra khỏi Tâm Cung rồi nhanh chóng kéo dài đến hai tay.

Cái nóng đang điên cuồng tàn phá bừa bãi trong cơ thể Mộ Hàn thật giống như tìm được một lối thoát để trút ra. Chúng lại cùng với pháp lực giống như cơn sóng lớn từ hai tay Mộ Hàn gào thét phóng ra, trong chớp mắt đã xâm nhập vào Kim Giác.

- Ông ông! Ông ông! Ông ông!

Trong tiếng réo vang kịch liệt, Đạo Văn trong nháy mắt liền kích phát, sắc vàng rực rỡ lóng lánh từ giữa hai tay Mộ Hàn bắn nhanh ra.

Mộ Hàn đã từng trải qua hai lần rèn luyện thực hành Đạo Văn. Mặc dù hiện tại vật được rèn luyện chỉ là Đạo Văn có được năm mươi đường hoa văn tô điểm, thế nhưng đạo lý cũng là tương thông. Chính Phản hai bức khắc họa Đạo Văn, ở trên Kim Giác có hình dáng cầu vồng đã nối liền thành một thể. Năm mươi cặp đôi đường hoa văn tô điểm đan xen kết hợp tương ứng lẫn nhau, trông giống như huynh đệ sanh đôi.

Trong thời gian chốc lát, pháp lực tràn vào Kim Giác đã cực kỳ hào hùng. Cái nóng nương theo pháp lực cùng nhau tiến vào càng là khủng bố tới cực điểm. Lực hút mạnh mẽ đến cực điểm sinh ra ở giữa năm mươi đôi đường hoa văn tô điểm Chính Phản lại đã khiến cho càng nhiều pháp lực và dòng nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng tràn vào Kim Giác.

Dòng nhiệt nóng bỏng trôi đi, cái loại đau khổ gây sức ép khiến người ta như sắp nổi điên rốt cục đã hơi hơi giảm bớt.

- Vút!

Mộ Hàn thở ra một hơi thật dài. Hắn biết, nếu như không xảy ra những biến cố khác thì cái mạng nhỏ này của chính mình hẳn là sẽ đứng vững được. Xem ra tình cảnh vừa rồi là chính xác, còn may những ngày vừa rồi hắn vẫn còn chưa hề rèn luyện Đạo Khí mang ở trên người. Nếu không hôm nay thật sự là nguy hiểm .

Mặc dù như vậy, Mộ Hàn cũng là không dám có nửa phần nơi lỏng.

Do Mộ Hàn cực lực khống chế, pháp lực thủy chung vẫn duy trì xu thế rất mạnh rót vào Kim Giác. Dòng nhiệt nóng bỏng bị pháp lực khơi gợi cũng như sóng triều nước cuồn cuộn, liên tục không dứt. Điều khiến cho Mộ Hàn có chút ngoài ý muốn chính là, pháp lực hôm nay dường như dùng mãi không hết, đã trải qua mấy phần khắc canh giờ mà cũng không có suy giảm chút xíu nào.

Nhưng mà, hiện tại Mộ Hàn hoàn toàn không còn lòng dạ nào để suy nghĩ miệt mài theo đuổi việc tìm kiếm nguyên nhân trong đó. Với hắn mà nói, pháp lực thời thời khắc khắc đều được sung túc ngược lại là một chuyện tốt.

Pháp lực cung ứng không gián đoạn, điều đó liền có ý nghĩa dòng nhiệt nóng bỏng trôi đi sẽ không đình chỉ.

- Rầm rầm. . .

Tiếng sấm ở trong cơ thể cùng Kim Giác vù vù kết giao tương ứng. Sau khi liên tục suốt thời gian dài như vậy, cuối cùng lực hút lẫn nhau giữa hai bản Đạo Văn Chính Phản đã được tăng cường đến mấy lần. Hai bản Đạo Văn kia giống như vật còn sống có được linh tính lại chậm rãi thoát ly những vết khắc họa ở tầng ngoài Kim Giác, rồi từ từ áp sát vào bên trong Kim Giác.

Nhờ có lực hút lẫn nhau liên quan này, pháp lực và dòng nhiệt nóng bỏng chảy vào Kim Giác lại vẫn còn tăng lên lần nữa.

Giờ khắc này, Mộ Hàn rốt cục hơi chút thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể chuyển dời một ít sự chú ý đến bên trong Tâm Cung, dù sao kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia đang ở bên trong đó.

Thế nhưng vừa mới hơi thử cảm ứng, Mộ Hàn lại thất vọng rồi.