Vũ Vương

Chương 166: Tâm ta không thẹn cần gì phải hỏi (1)​




- Cái gì?

Trên đỉnh núi mây mù vờn quanh, Hồng Hoàn vốn ngồi xếp bằng một hồi lâu, sau khi mở mắt bèn liếc mắt một cái nhìn tới Thiên Tâm Kiều. Nàng liền kìm lòng không đậu đành giật mình la lên thất thanh. Thân thể cực kì yểu điệu duyên dáng theo bản năng bắn dựng lên, nàng nhìn chăm chú một quầng sáng xanh trên cầu mà trong mắt lộ ra dáng vẻ khó có thể tin nổi.

Đến sau khi tất cả mọi người đã tiến vào Thiên Tâm Kiều, mặc dù vẫn không thấy được bóng dáng của mọi người, nhưng lại đã có một quầng sáng xanh hiện ra lồ lộ , trôi nổi trên mặt cây cầu. Mỗi quầng sáng xanh đều đại diện cho một tu sĩ, bên trong những quầng sáng đang không ngừng nhấp nháy này đều mơ hồ có khả năng nhìn thấy vài chữ số thẻ bài .

- 400?

Hồng Hoàn thì thào nói thầm một tiếng.

Ở trên Thiên Tâm Kiều kia, không ngừng có những tia sáng đang nhấp nháy đột nhiên biến mất. Tia sáng xanh biến mất, liền ý nghĩa là tu sĩ mang theo trong người khối thẻ bài có đánh số ấy đã bị thất bại trong khảo hạch, bị Thiên Tâm Kiều trực tiếp đưa đến bên ngoài Đăng Đường Điện. Khảo hạch tiến hành đến bây giờ, số tu sĩ thất bại cũng đã hơn trăm.

Những tu sĩ vẫn còn kiên trì đén bây giờ, trên cơ bản đều mới chỉ đi qua một phần tư Thiên Tâm Kiều. Tuy nhiên, trong đó có một quầng sáng xanh không ngừng hướng về phía trước, không ngờ cứ thế bay tới đoạn giữa Thiên Tâm Kiều, hoàn toàn là một chi siêu quần xuất chúng. Hắn vượt lên xa xa mà dẫn đầu ba trăm tu sĩ khác, tựa hồ Thiên Tâm Kiều đối với hắn không có bất cứ trở ngại gì.

Bên trong tia sáng xanh kia thoáng hiện vài chữ số của thẻ bài, đúng là 400 !

- 400, vị sư đệ này có tốc độ nhanh thật.

Bên trong Đăng Đường Điện, Cung Hạo không nhịn được khẽ kêu lên thành tiếng, rồi chợt lại bừng tỉnh cười nói

- Ta hiểu rồi, Tố Ảnh sư muội hẳn là có tự tin đối với vị sư đệ này chứ?

Tiêu Tố Ảnh không hề trả lời, nhưng trong mắt nhung lại có một tia ngạc nhiên.

Các đệ tử ký danh khác tham gia khảo hạch sau khi tiến vào Thiên Tâm Kiều, vài chữ số thẻ bài đại diện cho bọn họ nếu không phải biến mất, chính là lập tức dừng lại hay tiến lên thong thả. Chỉ có con số 400 kia đại diện cho Mộ Hàn kia là từ bắt đầu một khắc bước lên Thiên Tâm Kiều liền trước sau như nước chảy mây trôi, không có trì trệ hoãn lại chút nào.

Chỗ lợi hại của Thiên Tâm Kiều này, trong lòng Tiêu Tố Ảnh biết rất rõ ràng.

Nàng tuy là con gái của đương nhiệm Tông chủ Vô Cực Thiên Tông, thế nhưng hồi đó khi tấn chức đệ tử Hoàng Cực thì cũng cứ phải đi qua Thiên Tâm Kiều. Vì thế nàng hiểu rất rõ ràng gian nan trong đó.

Thiên Tâm Kiều, cũng là một tòa Vấn Tâm kiều.

Tu sĩ tham gia khảo hạch một khi bước lên trên cầu liền sẽ lâm vào trong ảo cảnh. Ở trong ảo cảnh đó , các kí ức trong đầu tu sĩ sẽ hoàn toàn bị kích động nhắc lại, sau đó không ngừng phơi bày ra.

Những trí nhớ này hoặc là đã qua rồi trong thời gian dài, nhưng lại vẫn khắc sâu ấn tượng. Hoặc là đã quên mất, nhưng lại vẫn tồn tại ở sâu trong ý thức.

Đi qua Thiên Tâm Kiều, liền tương đương là lôi mọi thứ đã xảy ra từ trong ghi chép, rồi lại sống qua một lần nữa.

Tu sĩ mà tham gia khảo hạch đã sống mười mấy hai mươi năm, nhất định đã gặp phải một chút chuyện không như ý. Rồi họ hoặc hối hận, hoặc căm giận, hoặc oán trách . . .

Lại một lần nữa trải qua cùng một tình cảnh, tâm thần tất nhiên đã bị xúc động.

Như vậy, hối hận, căm giận, oán trách .... đủ các loại tâm tình sẽ bị phóng đại đến vô hạn . Nếu mà không khống chế nổi thì sẽ lập tức mê muội đắm chìm vào hoàn cảnh trong đó .

Tâm thần mê muội đắm chìm, liền có ý nghĩa khảo hạch đã thất bại, sẽ bị trực tiếp đưa đến bên ngoài Đăng Đường Điện.

Ngoài ra điều lợi hại chính là, cho dù trước khi bước lên cầu có tự nhắc nhở cho chính mình không nên bị chuyện xưa đã trải qua làm ảnh hưởng như thế nào, thì cũng không có bất cứ tác dụng gì. Hễ bước vào Thiên Tâm Kiều, tâm thần sẽ bị hoàn toàn đắm chìm vào các kí ức đan xen mà hiện lện trong ảo cảnh, tất cả những điều tự nhắc nhở lúc trước đều sẽ bị quăng ra khỏi đầu.

Những đệ tử ký danh này tiến vào Thiên Tâm Kiều , có kẻ đã qua khảo hạch mười mấy hai mươi lần. Thế nhưng nếu mà tâm tình của bọn họ trước sau đều không hề tăng lên, thì kinh nghiệm nhiều lần tham gia khảo hạch đối với bọn họ cũng không có chút xíu trợ giúp gì. So cùng những đệ tử ký danh lần đầu tham gia khảo hạch cũng sẽ không có chút nào phân biệt.

Mộ Hàn đi trên Thiên Tâm Kiều được trót lọt như thế, điều này liền có ý nghĩa những việc trải qua trước đây lại tựa như mây khói đã trôi đi, không có có ảnh hưởng chút nào đến tâm thần của hắn.

Tiêu Tố Ảnh biết phi thường rõ ràng những điều Mộ Hàn đã trải qua khi còn bé . Biết hắn trong mười năm ở Mộ gia đã nhận hết đè nén lăng nhục và đau khổ. Mà hắn ở trong hoàn cảnh như vậy , mặc dù là biết chính mình không có Tâm Cung, nhưng hắn cũng chưa từng từ bỏ. Bảy năm như một ngày, thủy chung chuyên cần rèn luyện không sai. Có thể làm được tình trạng như vậy, ý chí tất nhiên vô cùng kiên nghị.

Cho nên, Tiêu Tố Ảnh không chút nghi ngờ Mộ Hàn có thể qua được Thiên Tâm Kiều, chỉ là nhìn thời gian đúng sai mà thôi.

Thế nhưng điều khiến cho Tiêu Tố Ảnh không nghĩ tới chính là, Mộ Hàn cần thời gian cũng không tránh khỏi quá ngắn. Không được ba phần khắc canh giờ mà hắn đã đi xong một nửa Thiên Tâm Kiều.

- Mộ Hàn thật sự không để ở trong mắt những sự khinh rẻ khi còn bé chỉ một chút nào chăng?

Sau lúc ngạc nhiên ban đầu, trong lòng Tiêu Tố Ảnh không khỏi có chút nghi hoặc.

Không chỉ có là nàng, mà ngay cả Thủy Tâm Nguyệt ở bên cạnh lúc nhìn đến vài chữ số kia trên thẻ bài của Mộ Hàn, thì trên khuôn mặt lạnh như băng cũng không nhịn được nổi lên một tia kì quái.

- Vị sư đệ này cuối cùng cũng hơi chậm lại .

Âm thanh trong trẻo của Cung Hạo lại vang lên. Ở trong vòng một chút thời gian ngắn ngủi này, ưu thế dẫn đầu của Mộ Hàn lại mở rộng thêm một bước nữa. Đúng là hắn đã đi xong hai phần ba tòa Thiên Tâm Kiều. Nhưng vừa lúc đó, vài chữ số thẻ bài kia đại diện cho Mộ Hàn lại đột nhiên giảm bớt tốc độ . . .

Phía tây thành Liệt Sơn, sau khi tu luyện xong đang lúc quay về thành thì thiếu niên mười lăm tuổi bị bốn bóng người đang phóng nhanh đến ngăn cản. Đó là bốn người Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ và Mộ Thiên Lan .

- Tiểu tạp chủng, thì ra ngươi ở chỗ này, khiến cho Lão Tử mất công đi tìm!

- Mộ Hàn, ngươi chạy trốn thật là đủ xa. Ta tìm gần một ngày cũng không tìm ra ngươi.

- Vận khí thật sự là không tồi, đúng lúc chúng ta muốn trở về, một mình ngươi liền chạy tới . . . Mộ Hàn, xem ra ngay cả lão Thiên đều giúp chúng ta.

. . .

Hoặc hưng phấn, hoặc phẫn nộ, thế nhưng cả bốn khuôn mặt trẻ tuổi kia đều có vẻ có chút hung ác.