Vũ Vương

Chương 281: Mộ Hàn đi đâu rồi?​




Bất quá, cũng có mấy đầu hung thú Mệnh Tuyền cảnh không rời đi, chạy ra vài trăm mét liền dừng bước, xa xa quan sát, hiển nhiên vẫn không nỡ buông tha cho "Thanh Châu Độc Hương Mộc" .

Thấy thế, nhưng tu sĩ Huyền Thai cảnh trong đại trận đều thầm nhẹ nhàng thở ra.

Từ khi đến sâu trong sơn cốc, bọn hắn không hề thay phiên phóng thích Chân Nguyên, mà toàn bộ đều bắt đầu chuyển động, chỉ chút thời gian như vậy, Chân Nguyên của mọi người đã tiêu hao hơn phân nửa. Nếu hung thú tử chiến không lùi, chỉ sợ Chân Nguyên của bọn họ rất nhanh sẽ bị "Cửu Chuyển Quy Linh Đại Trận" hấp thụ sạch sẽ.

- Hô!

Hoa Hải cũng nhịn không được khẽ thở ra, trên mặt nổi lên một vòng vui vẻ, ngay lập tức qua đi, trong mắt của hắn liền hiện lên một vòng kinh hỉ:

- Chư vị, vừa rồi đại chiến với hung thú, khiến ‘ Thanh Châu Độc Hương Mộc ’ hấp thu được rất nhiều lực lượng, nó rất nhanh sẽ xuất thổ rồi.

- Thật sự? Còn tưởng rằng phải chờ tới hừng đông chứ, không nghĩ tới lại nhanh như vậy!

- Thật tốt quá! Hy vọng có thể nhiều thâm mấy khỏa Thanh Châu.

- Nhất định phải xem thật kỹ, loại bảo bối này đến cùng có bộ dáng gì.

- ...

Trong đại trận nhất thời vang lên một mảnh hoan hô.

Hoa Hải mười ngón gảy nhẹ, từng đạo lục ý chui vào trong trung tâm châu hoa, nháy mắt sau đó, bên dưới viên tráo liền mở ra, một cổ mùi thơm ngát nồng đậm từ lòng đất tuôn ra, trong khoảnh khắc liền tràn ngập mỗi một tác không gian trong viên tráo, khiến mọi người tâm thần mê say, vui sướng như được uống quỳnh tương ngọc dịch.

- Mùi thờm thật đậm đặc.

Mộ Hàn cũng có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền phát hiện mình thanh khí quanh quẩn chung quanh tựa hồ bị cái gì đó hấp dẫn, lại có chút dậy sóng.

Đây là có chuyện gì?

Mộ Hàn nhướng mày, tâm thần lập tức hướng di chuyển, theo thời gian trôi qua, đoàn thanh khí mông lung kia lại chấn động càng ngày càng kịch liệt.

- Đi ra! Đi ra!

Ngay khi Mộ Hàn không hiểu chút nào, tiếng kêu sợ hãi kích động lại lọt vào trong tai.

Mộ Hàn lập tức đã tỉnh hồn lại, chỉ thấy vị trí trung ương mảnh không gian này đã nứt ra một đạo khe hở nho nhỏ, một nhánh cây nhọn chừng ngón tay chậm rãi duỗi ra.

Đoạn nhánh cây kia lộ ra một màu xanh kì dị, phảng phất như dưới vỏ cây có một vũng thanh tuyền đang chậm rãi chảy xuôi, nhìn qua có vẻ linh động dị thường.

Sau khi nhánh cây xuất hiện, hương khí tràn ra nồng đậm gần như gấp đôi.

Bất kể là đám cường giả Mệnh Tuyền cảnh như Hoa Hải, Tang Thiên Công hay là hơn trăm vị tu sĩ Huyền Thai cảnh kia, tất cả đều không chút nháy mắt nhìn chằm chặm vòa "Thanh Châu Độc Hương Mộc" ngày càng dài ra kia. Hung thú ở bên ngoài trăm mét vẫn chưa đi xa kia dường như cũng phát hiện ra biến hóa trong tráo, lập tức bắt đầu chuyển động, tham lam trong mắt như hóa thành thực chất, rồi lại cố kỵ "Cửu Chuyển Quy Linh Đại Trận", bước chân trịch trục, không dám tiến về phía trước.

Nhánh cây không nhanh không chậm mở rộng ra ngoài...

Không bao lâu, đoạn nhánh cây trồi lên khỏi mặt đất đã dài một xích, lúc này, bùn đất bên ngoài vài thước lại tóe mở một khe hở nho nhỏ, lại có một ít đoạn cây chui ra.

Đây chính là chạc cây của "Thanh Châu Độc Hương Mộc" .

Mấy phút đồng hồ sau, "Thanh Châu Độc Hương Mộc" lộ ra khỏi mặt đất đã cao tới một mét, chạc cây hoàn toàn hiển lộ ra đã có hai cây, lúc lên lúc xuống, phân biệt ở vào hai bên thân chính. Trông thấy cái này, trên mặt không ít tu sĩ Huyền Thai cảnh đều lộ ra dáng tươi cười kích động khó có thể che dấu.

Chiều dài hai chạc cây đều gần một mét, hơn nữa thân chính chưa hiển lộ ít nhất cũng được một mét, cái này có nghĩa là mặc kệ Thanh Châu ngưng kết bên trong "Thanh Châu Độc Hương Mộc" có bao nhiêu khỏa thì tu sĩ tham gia hành động lần này đều có thể đạt được chừng một tấc thân cây "Thanh Châu Độc Hương Mộc" .

Luyện hóa hương khí ẩn chứa trong một tấc thân cây, không sai biệt lắm tương đương với khổ tu một tháng rồi.

Có thể được thu hoạch như vậy cũng xem như tốt rồi.

- Thanh Châu! Xuất hiện một khỏa Thanh Châu rồi!

Phút chốc, Tang Thiên Công hưng phấn kêu lớn lên, con mắt nhìn chằm chằm vào đoạt thân chính nhỏ vừa lộ ra của "Thanh Châu Độc Hương Mộc". Tầng ngoài "Thanh Châu Độc Hương Mộc" cực kỳ bóng loáng, tựa như tơ lụa, nhưng chỗ Tang Thiên Công nhìn chăm chú ại nhô lên một viên bi chừng đầu ngón tay.

Mộ Hàn biết rõ, bên trong chỗ nhô lên kia ẩn chứa một khỏa Thanh Châu.

Một khi thân cây "Thanh Châu Độc Hương Mộc" hoàn toàn hiển lộ ra, tất cả Thanh Châu sẽ cùng thoát ly khỏi thân cây, những chỗ nho nhô lên kia cũng sẽ lập tức khôi phục lại như trước

Thời gian rất nhanh trôi qua, một lát sau, viên tròn nhỏ lộ ra ngoài đã đạt đến mười cái.

Mọi người con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thân cây vẫn đang lộ ra ngoài kia, đều cực kỳ hưng phấn, thậm chí có mấy vị tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đã kích động đến mức khuôn mặt ửng hồng.

Một khỏa Thanh Châu, không có khả năng khiến người có được nắm chắc tuyệt đối từ Mệnh Tuyền cảnh bước vào Vạn Lưu cảnh, nhưng lại có thể khiến hi vọng đột phá của bọn hắn tăng nhiều. Đối với bọn họ mà nói, cái này cũng đã đủ rồi, nếu xuất hiện nhiều thêm chút nữa, nói không chừn tất cả tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh ở đây đều có thể đạt được Thanh Châu.

- Mười hai khỏa rồi!

Tiếng kêu vui mừng vang lên, thấy "Thanh Châu Độc Hương Mộc" vẫn còn đang không nhanh không chậm cất cao, chỗ nhô lên tròn căng một khỏa tiếp một khỏa hiện ra, hô hấp bọn người Tang Thiên Công đều trở nên có chút dồn dập, nhịn không được nắm chặt hai đấm, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào gốc "Thanh Châu Độc Hương Mộc" .

- Mười lăm khỏa!

- Mười tám khỏa!

- Hai mươi khỏa!

Mấy phút đồng hồ sau, "Thanh Châu Độc Hương Mộc" rốt cục đình chỉ sinh trưởng, viên bi hiển lộ ra ở thân cây nhiều đến hai mươi, mà chạc cây cũng có bốn căn, chiều dài mỗi căn đều chừng một mét, về phần độ cao của thân chính "Thanh Châu Độc Hương Mộc" càng tiếp cận ba mét.

Trông thấy "Thanh Châu Độc Hương Mộc" nguyên vẹn, mọi người đều kinh hỉ.

- Chúng ta vận khí không tệ, không nghĩ tới gặp được lại là một cây ‘ Thanh Châu Độc Hương Mộc ’ 2000 năm.

Hoa Hải vẻ mặt tươi cười nói. Cơ hồ đồng thời khi hắn mở miệng, liền có từng đoàn từng đoàn dịch châu màu xanh óng ánh sáng long lanh từ chỗ nhô lên thẩm thấu ra ngoài, rơi trên mặt đất. Dich châu ngay khi rời khỏi thân cây, đã rất nhanh cứng lại, tròn căng như ngọc châu óng ánh sáng long lanh.

Ống tay áo phật qua, hai mươi khỏa Thanh Châu lớn chừng hạt lạc toàn bộ đã rơi vào trong lòng bàn tay Hoa Hải.

- Chư vị, dựa theo ước định trước kia, hai mươi khỏa Thanh Châu này Thần Tiêu Thiên Tông ta được mười khỏa, Vô Cực Thiên Tông bốn khỏa, Đạo Tiên Lâu hai khỏa, Cửu Dương Tông hai khỏa, Huyền Đô Tông hai khỏa.

Hoa Hải cười mỉm nói, ngón tay liên tiếp búng ra, từng khỏa Thanh Châu bắn tới những tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh kia.

Bọn người Tang Thiên Công mặt mày hớn hở, vội vàng một tay bắt lấy Thanh Châ, như nhặt được chí bảo nhanh chóng thu vào Tâm Cung.