Vũ Vương

Chương 89: Tiến vào trận chung kết​




- Đã đến giờ!

Chút bất tri bất giác, một tiếng quát to đột nhiên chấn động vang dội bên trong phiến không gian này. Bỗng nhiên, từ trên mái mê cung trong suốt trào ra một cỗ lực hút mạnh mẽ. Chỉ trong khoảnh khắc liền hút sạch những tia sáng đỏ đang bay lượn ở trên không trung vào đó. Mê cung vốn đang gào thét không dứt lập tức trở nên yên tĩnh.

Không được một phần mười canh giờ, tất cả đệ tử Mộ gia đều đã hội tụ một chỗ. Khi đợt thứ hai này kết thúc thì trong số mười tám người liền chỉ còn lại có mười ba người.

Theo qui tắc có một ông lão áo xám bước ra trước mặt bọn họ, đúng là Thất trưởng lão Mộ gia Mộ Phi Vân.

- Hãy lấy ra 'Trục Ảnh Kiếm Châu' mà các ngươi bắt được, báo lên số lượng!

Âm thanh trầm thấp của Mộ Phi Vân quanh quẩn lan ra ở trong phiến không gian này. Còn ánh mắt của lão lập tức nhìn về phía Mộ Thanh Loan đứng ở hàng đầu bên phải.

- Mộ Thanh Loan, mười hai Kiếm Châu!

Mộ Thanh Loan thốt lên trong trẻo, những điểm đỏ mà nàng giơ lên trong hai tay rung một cái, quả nhiên là mười hai viên "Trục Ảnh Kiếm Châu" .

- Không tồi, không tồi.

Mộ Phi Vân có chút gật đầu khen ngợi, lập tức nhìn về phía tên thiếu niên hình thể hơi có vẻ mập mạp ở bên cạnh Mộ Thanh Loan .

- Mộ Thiết Cương, tám Kiếm Châu!

- Mộ Tinh Dạ, chín Kiếm Châu!

- . . .

- Mộ Thiên Thành, ba Kiếm Châu!

Sau khi một người thiếu niên thanh tú giơ ra số lượng Kiếm Châu chính mình bắt được thì rất lâu đều không thấy ai lên tiếng. Tầm mắt của Mộ Phi Vân vừa nhấc lên, nhìn về phía bóng người ngay sát bên cạnh Mộ Thiên Thành kia.

- Mộ Tinh Lăng?

Giọng nói êm tai của Mộ Phi Vân hơi có cất cao lên.

Thấy Thất trưởng lão gọi đúng chính mình, khuôn mặt của Mộ Tinh Lăng đột nhiên đỏ bừng lên, trông có vẻ thật khó tin. Ngập ngừng một hồi lâu, cho đến lúc thần sắc của Mộ Phi Vân có chút không còn kiên nhẫn thì hắn mới bất đắc dĩ xòe hai tay ra, để lộ ra ở bên trong có hai chấm đỏ nho nhỏ:

- Trưởng lão, đệ tử chỉ có hai viên Kiếm Châu.

Nói vừa xong, Mộ Tinh Lăng liền cảm giác mặt mũi nóng bừng bừng.

Trong số mười ba người, hắn cùng với Mộ Thanh Loan đều đã đạt tới Yên Hà Cảnh đỉnh cao. Khi hai người luận bàn thì hắn cũng là thắng nhiều hơn thua, có điều là trong đợt thứ hai này, số "Trục Ảnh Kiếm Châu" mà hắn thu được lại vẫn còn chưa bằng con số lẻ của Mộ Thanh Loan.

Nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc chung quanh , Mộ Tinh Lăng càng là xấu hổ đến muốn độn thổ cho xong.

- Mộ Hàn, đều là ngươi làm hại ta!

Mộ Tinh Lăng hai tay không tự giác ra sức xiết chặt, suýt nữa bóp vỡ mấy viên kiếm châu. Trong ánh mắt liếc về hướng Mộ Hàn không tự chủ được mà xuất ra một tia oán độc.

- Mộ Hàn?

Hừ nhẹ một tiếng không vui, ánh mắt của Mộ Phi Vân nhìn về phía ngoài cùng bên trái.

Tiếng nói của lão vừa dứt, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía trước ngực Mộ Hàn. Bộ hắc bào kia của hắn lại bị lèn đến căng phồng, cũng không biết bên trong có bao nhiêu Kiếm Châu nữa.

Lúc này, Mộ Hàn cũng là hơi ngồi xổm xuống, trong lúc mọi người cũng không hề chớp mắt nhìn kỹ, hắn đưa tay phải vào trong ngực, lấy rất nhiều rất nhiều "Trục Ảnh Kiếm Châu" ra bên ngoài.

Nhìn những điểm đỏ dưới mặt đất đang tăng lên nhanh chóng, ánh mắt của đám người Mộ Thanh Loan và Mộ Thiết Cương càng ngày càng ngạc nhiên. Lúc đầu, còn có người khe khẽ nhẩm đếm vài con số. Thế nhưng cùng với thời gian trôi qua, những âm thanh này cũng tự nhiên tắt nghẽn mà dừng lại. Mọi người ngưng thần nín thở, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi.

- Bốn mươi ba!

Đến khi Mộ Hàn vươn vai đứng lên thì Mộ Phi Vân cũng báo ra số lượng Kiếm Châu, trong giọng nói lộ ra vẻ kinh dị khó có thể che dấu.

Cơ hồ đồng thời, ở trên khán đài bên ngoài mê cung cũng vang lên một trận âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc . Từ khi khảo nghiệm Tuyển Phong bắt đầu tới nay, sổ sách ghi chép số lượng Kiếm Châu nhiều nhất mà đệ tử Mộ gia bắt được cũng mới hai mươi viên. Mà con số này của Mộ Hàn cũng là hơn gấp đôi con số ghi chép trong sổ, còn đem so với con số hôm nay của Mộ Thanh Loan thì là gấp ba có thừa.

Nửa đoạn thời gian trước của đợt khảo nghiệm thứ hai , Mộ Hàn một mực dây dưa với Mộ Tinh Lăng, Mộ Thiên Phong. Nếu là hắn động thủ ngay từ đầu, con số Kiếm Châu bắt được cuối cùng chẳng phải là sắp tiếp cận một trăm viên ư?

- Tức chết lão phu !

Ở trong không gian dưới lòng đất mê cung, Mộ Phi Hổ oán hận đấm một cái lên mặt đất. Lão đã dốc hết khả năng để kích phát "Trục Ảnh Kiếm Châu" nhiều hơn, muốn làm Mộ Hàn bị thương nặng. Cũng không dự đoán chẳng những đã không thành công, ngược lại khiến cho tất cả Kiếm Châu đều biến thành vật trong túi của Mộ Hàn. Trong số bốn mươi ba viên Kiếm Châu, lão đã cống hiến tuyệt đại bộ phận.

- Mộ Hàn này, quả nhiên là mỗi lần đều có thể mang đến niềm vui bất ngờ thật lớn.

Trong khi Mộ Phi Hổ ở trên mặt đất dưới đáy mê cung đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi, thì ở khán đài phía bắc Hùng Hãn thấy kết quả như vậy, cũng là không khỏi bắt đầu cười ha ha.

- Bốn mươi ba viên Kiếm Châu. Tại Mộ gia này, sợ là xưa nay chưa từng có ai mà sau này cũng không người đạt tới.

Kim Vũ Trúc cũng thốt lên đầy cảm khái.

- Năng lực cảm ứng của Mộ Hàn này đối với Đạo Văn nhạy cảm tới cực điểm, nên mới có thể đạt tới mức dễ dàng bắt được Kiếm Châu như thế. Thanh Hải trưởng lão, có một Đạo Văn Sư thiên phú bẩm sinh xuất chúng như thế , thật sự là chuyện may mắn của Mộ gia.

Việt Thiện nhìn một chút sang Mộ Thanh Hải ở bên cạnh, trong mắt hiện rõ một sự hâm mộ và ghen tị.

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Mộ Thanh Hải cười khan mà gật đầu, nội tâm cũng là ngạc nhiên vô cùng. Lão vốn không nghĩ tới chỉ trong thời gian còn lại có một nửa này, Mộ Hàn lại có thể thu hoạch "Trục Ảnh Kiếm Châu" được nhiều đến tình trạng như thế.

Hiểu rõ điều đó, trong lòng Mộ Thanh Hải giật thột một cái. Đến bây giờ nhìn lại, Mộ Hàn này mặc dù gần đây mới lộ ra năng lực tu luyện, thế nhưng thiên tư của hắn tựa hồ cũng không thua kém mẫu thân mình một chút nào, thậm chí vẫn còn hơn một chút. Nếu là hết sức bồi dưỡng thêm, sợ là thực sự có khả năng sau này sẽ lại kế tiếp tộc trưởng, trở thành vị cường giả Đạo Cảnh thứ ba của Mộ gia.

Chỉ là mười năm vừa qua, Mộ gia đã mắc nợ hắn quá nhiều.

Đối với Mộ gia mà nói thì hắn có oán hận sâu đậm, cũng không biết còn có thể kịp đền bù hay không. Thiên tài Đạo Khí như vậy, nếu như mà bỏ mặc thì có phần quá mức đáng tiếc, nói không chừng vẫn còn có khả năng làm lợi cho nhà khác.

Hiện tại chính là không biết tộc trưởng đang có tính toán gì?

Mộ Thanh Hải theo bản năng nhìn về phía Mộ Thanh Sơn, chỉ thấy hai mắt nheo lại, gương mặt không chút thay đổi. Giờ phút này cũng là khó có thể nhìn ra đến tột cùng thì lão có tâm tư gì.