Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 39: Mạnh tay bẻ hoa




“Này! Trà uống rồi, nói chuyện cũng nói rồi, chẳng phải chúng ta nên đi dạo sao?!”

Thái tử liếc nhìn rèm giường màu trắng, “Không cần, ta nghĩ ở trong phòng tốt hơn.”

Đồng Ca hít một hơi, đảo mắt, cười nói “Phòng này thiếu khí quá, chúng ta ra ngoài hóng mát một chút đi!”

“Hóng mát?!” bỗng nhiên thái tử nhích lại gần Đồng Ca, nàng nhịn đau ưỡn thẳng lưng né ra.

Thái tử cười nói, “Có thể đi ra ngoài hóng mát, chứng tỏ vết thương của nàng đã hồi phục rất tốt, không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa để tăng tiến tình cảm đi!”

“Chuyện gì có ý nghĩa?!”

Thái tử nhìn nệm giường nói, “Nàng đã nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vậy nàng chỉ cần hầu hạ ta cho tốt......ta sẽ không đối xử tệ với nàng!”

Đồng Ca đảo mắt, nàng che vai rên, “Ây da! Ta đau quá, các ngươi cho ta dùng thuốc gì, mà chẳng thấy chuyển biến tốt gì cả?!”

Thái tử nhìn chằm chằm vào vùng cổ trắng mịn của nàng, vẻ mặt trở nên đáng sợ, giống như một con sói đang nhìn con mồi, dần dần nhích gần tới Đồng Ca.

Đồng Ca đã hiểu ý đồ của thái tử, nàng giận điên lên, nếu là bình thường nàng nhất định sẽ cho hắn một đao, nhưng giờ nàng kiềm chế lửa giận, chậm rãi lui đến mép giường, rút cây trâm cài tóc lấy từ chỗ tỳ nữ ra, mặc dù giờ nàng không có nội lực nhưng nàng biết chỗ nào là điểm yếu có thể chết người, nếu muốn giết người, còn dư sức.

Đồng Ca cười cười, giống như sen hồng nở rộ, “Thái tử, ta còn đang bị thương nặng đó! Chẳng lẽ ngài là loại nam tử thô lỗ không biết thương hương tiếc ngọc?”

Thái tử thâm trầm nhìn Đồng Ca, chuyện mạnh tay bẻ hoa hắn đã làm không ít lần, nhưng nhìn thấy đôi mắt khinh miệt của Đồng Ca, hắn đổi ý.

Hắn nâng cằm Đồng Ca lên, nhích lại gần đến mức có thể cảm thụ được hơi thở của nàng, nhìn chằm chằm nàng. Đồng Ca nắm chặt cây trâm, đang chuẩn bị ra tay thì thái tử thả nàng ra, đứng lên, “Hãy an phận dưỡng thương đi!” nói xong xoay người bỏ đi.

Đồng Ca thở phào nhẹ nhõm, buông cây trâm ra, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.

Đồng Ca biết nếu giết thái tử, nàng cũng không thể yên bình mà rời đi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa, Đồng Ca nhì cửa trầm tư, nàng phải nghĩ biện pháp ra ngoài, nàng không muốn đối mặt với thái tử một khắc nào nữa.

Đồng Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết Đoàn Thịnh có biết mình bị nhốt ở đây không? Nàng nhớ tới những lời nghe được đêm đó, thái tử cấu kết với ngoại địch, hình như muốn làm phản! Nàng phải nhanh chóng truyền tin tức này đi, nghĩ đến đây, Đồng Ca hận không thể hóa thành con ruồi để bay qua khỏi cửa sổ.

Giang Tiểu Thủy vẫn đang giả làm thị vệ, lúc thấy thái tử đi vào phòng, lòng hắn nóng như lửa đốtchỉ sợ thái tử làm gì Đồng Ca, mãi cho tới khi thái tử đi ra hắn mơi hết lo.

Thái tử liếc Điền Khang một cái, Điền Khang khom người gật đầu. Giang Tiểu Thủy thấy vậy, cảm thấy hai người này có điều gì đó mờ ám.

Thái tử rời đi, Điền Khang không đi theo mà bước sang hướng khác, Giang Tiểu Thủy bèn lặng lẽ theo sau.

“Điền đại nhân!” hai tỳ nữ đang bưng chén thuốc làm lễ với Điền Khang.

Điền Khang nhìn cái chen trên khay, hỏi: “Cái gì đó?”

“Bẩm đại nhân, là thuốc cho cô nương ở Tây viện.”

“Ừ!” Điền Khang đảo mắt, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ bột phấn trong bình vào trong chén thuốc, sau đó vẻ mặt như thường nói với hai tỳ nữ đang hoảng sợ kia: “Nhìn nàng ta uống hết mới được đi!”

“Vâng!” hai tỳ nữ cúi đầu.

“Đi đi!” Điền Khang phất tay, hai tỳ nữ chậm rãi bưng chén thuốc đi.

“Khốn khiếp! Tên hồ ly đáng chết, đám độc Đồng Ca!” Giang Tiểu Thủy núp sau tường thầm mắng Điền Khang, mắt dõi theo hai tỳ nữ, trong đầu suy nghĩ biện pháp.

Phủ thái tử được canh phòng rất nghiêm mật, khắp nơi đều là hộ vệ.

Hai tỳ nữ thận trọng bước đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu thảm thiết làm hai người rợn cả tóc gáy, hai người kinh ngạc quay đầu lại xem thử, đúng lúc này, bỗng thấy cả người đau xót, không thể động đậy được nữa.

Giang Tiểu Thủy như u linh lách tới trước mặt hai tỳ nữ, nhanh chóng đổi chén thuốc có độc, rút lui, rồi cách không giải huyệt cho hai người, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Mặt hai tỳ nữ trắng bệch, run rẩy cả người, la thất thanh một tiếng rồi chạy đi, vừa rồi làm hai gười liên tưởng đến truyền thuyết oan hồn đòi mạng đã lan truyền trong phủ.

Sau khi hai tỳ nữ kia đi, Giang Tiểu Thủy bước ra, nhìn về hướng Ngự Vương Phủ, thầm nói: “ Đoàn Thịnh, hi vọng ngươi không tới quá muộn!

Giang Tiểu Thủy hiện tại đang giả làm thị vệ, nên đường hoàng trở lại Tây viện, thấy hai tỳ nữ kia đã đi, bèn muốn vào xem thử.

“Này! Ngươi làm gì đấy? Không được phép đến gần!” một hộ vệ hét Giang Tiểu Thủy.

Giang Tiểu Thủy rụt chân, cười lấy lòng: “Nghe nói cô nương trong phòng còn đẹp hơn cả vương phi của chúng ta phải

Không?”

Người nọ nhìn kỹ Giang Tiểu Thủy: “Trở về chỗ của mình đi, việc không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nhìn thì đừng nhìn, như vậy mới sống lâu được!”

Giang Tiểu Thủy cười cười trở về vị trí của mình đứng ngay ngắn, hai mắt đảo quanh, phải nghĩ biện pháp tìm hiểu tình hình của Đồng Ca!

Đoàn Thịnh về phủ, nghe quản gia Lý Minh báo: thế tử Nam Vương, Trần Tuấn, đột nhiên mất tích, qua điều tra, hiện đang bị nhốt ở biệt viện của thái tử.

Đoàn Thịnh nhíu mày, thái tử định làm gì? Lần này thế tử Nam Vương không được phụ hoàng triệu vào kinh mà có mặt ở đây là đã khác thường, bây giờ còn bị thái tử nhốt, chẳng lẽ có âm, nghĩ đến đây, Đoàn Thịnh liền nói ngay: “Cứu hắn ra, trấn an hắn, khi cần có thể có chỗ dùng!”

Lý tổng qua lui ra, Đoàn Thịnh gọi ám vệ, nói cho hắn biết tình huống trước mắt của Đồng Ca, và tin Sở Mộ Hành đã biết chỗ Bàn Khánh Kiếm.

Có Bàn Khánh Kiếm có chặt sắt, nhưng trong phủ thái tử thị vệ rất nhiều, không tránh khỏi sẽ có một trận quyết chiến. Đoàn Thịnh còn chuẩn bị lẻn vào phủ thái tử trộm chìa khóa để khả năng thành công càng cao hơn.

Sở Mộ Hành và Tang Vân đi lấy kiếm.

Hai người trải qua nhiều cơ quan phòng hộ, tới một căn phòng bí mật dưới đất, trong phòng, kiếm được cắm trên một bệ đá, toàn thân kiếm tản ra ánh sáng bén nhọn.

Sở Mộ Hành vô cùng vui mừng. Tang Vân rút kiếm quơ nhẹ, kiếm khí khuấy động sự tĩnh lặng của căn phòng, hắn vung tay lên, bệ đá nứt làm hai nửa.

“Kiếm khí chém đá như chém bùn, quả không hổ là Bàn Khánh Kiếm!” Sở Mộ Hành khen.

Tang Vân cầm kiếm đi tới bên cạnh Sở Mộ Hành. “Chúng ta đi thôi!”

Sở Mộ Hành cảnh giác nhìn hắn, “Tang Vân, huynh rốt cuộc có thân phận gì? Một ông chủ rạp hát tuyệt đối sẽ không có Bàn Khánh Kiếm!”

Tang Vân cười chân thành, “Mộ Hành, ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta xem huynh là bằng hữu, mà ta cũng không có nửa phần ác ý với huynh!”

Sở Mộ Hành nhìn chằm chằm hắn.

Tang Vân tới gần Sở Mộ Hành, vỗ vỗ vai hắn: “Đến lúc thích hợp ta sẽ nói cho huynh, tin tưởng ta! Hiện tại quan trọng nhất là cứu Đồng Ca ra đã, nàng ở phủ thái tử thêm một khắc nào là thêm một phần nguy hiểm!”

Sở Mộ Hành gật đầu, “Tang Vân, ta tin huynh!”

Thái tử đi đến chỗ Minh Ngọc Chiếu, vừa rồi ở chỗ Đồng Ca hắn bị khơi mào dục vọng giờ cần phát tiết. Mà đối với Minh Ngọc Chiếu, thái tử đến là một cơn ác mộng.

Thái tử hoành hành ngang ngược trên người Minh Ngọc Chiếu, trong rèm truyền ra tiếng thở gấp như dã thú và tiếng khóc khẽ khổ sở.

Bên ngoài phòng, bọn thị vệ đứng nghiêm như thường.

Minh Ngọc Chiếu ở một căn phòng độc lập, ba mặt là hồ chỉ có một lối vào duy nhất nơi bọn thị vệ đang đứng canh.

Lúc này, trên mái hiên có một người đang cố gắng vào phòng từ cửa sổ, người này chính là Đoàn Thịnh.

Trong phòng vẫn đang vang lên tiếng thở dốc, Đoàn Thịnh lẻn vào phòng trong, qua lớp rèm mỏng bằng lụa trắng có thể mơ hồ thấy được bóng dáng hai người.

Chỗ đống quần áo cách giường không xa, lấp ló một chiếc chìa khóa, Đoàn Thịnh liếc lên giường, nhón chân đến gần đống quần áo, lúc cầm chùm chìa khóa lên chìa khóa va chạm phát ra một tiếng vang nhỏ, hắn khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên giường, vừa lúc bắt gặp tầm mắt của Minh Ngọc Chiếu.

Đoàn Thịnh giật mình, nhưng Minh Ngọc Chiếu chỉ phát ra một tiếng rên nhẹ khiến cho thái tử càng thở gấp hơn. Sau đó Minh Ngọc Chiếu nhắm mắt lại, Đoàn Thịnh lặng lẽ cầm chìa khóa đi ra.

Hắn lên nóc nhà, nhanh chóng chạy đến một căn phòng ở phía Đông phủ thái tử.

“Được rồi, tiến hành bước tiếp theo!” Đoàn Thịnh lập tức ra lệnh.

Đoàn Thịnh mặc đồ của thái tử vào, thị vệ đi theo hắn cũng thay đồ của thị vệ phủ thái tử. Sau đó một nam tử có chòm râu dê đeo mặt nạ da người lên mặt Đoàn Thịnh, trong nháy mắt, hắn đã biến thành thái tử.

Xong xuôi, Đoàn Thịnh dẫn đoàn người đến Tây viện.

“Thái tử điện hạ!” Thị vệ Tây viện làm lễ với hắn.

Đoàn Thịnh đường hoàng đi thằng qua, mở cửa phòng bước vào. Đồng Ca đang ngủ thiếp, nghe tiếng động vội bật dậy, cảnh giác nhìn hắn.

Đoàn Thịnh bước nhanh tới giường, “Đồng Đồng, nàng không sao là tốt rồi!”

Đồng Ca nghi ngờ nhìn hắn, trên đời này chỉ có một người gọi nàng là Đồng Đồng, hơn nữa giọng nói cũng rất giống, nhưng đây là gương mặt của thái tử, “Ngươi là ai?”

“Là ta, Thịnh đây! Đồng Đồng, mau cho ta xem vết thương sau lưng nàng thế nào!” Đoàn Thịnh thấy Đồng Ca băng bó cả lưng lòng đau như dao cắt.

Đồng Ca nói: “Ta không sao, chúng ta mau đi thôi!”

Đồng Ca vội vàng bước xuống giường, không cẩn thận động vết thương trên lưng, nàng đau kêu thành tiếng.

“Đừng động!” Đoàn Thịnh ôm ngang nàng lên, sải bước ra cửa.

“Thịnh, chúng ta cứ thế này đi ra không sao chứ?”

“Yên tâm, bây giờ ta là thái tử, không ai dám ngăn ta đâu!”

Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca đường hoàng bước ra khỏi Tây viện, đúng lúc này từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, đuốc thắp sáng trưng.

“Đi mau, bị phát hiện rồi!”