Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 73





 
Chương 72: Vồn vã
 
Buổi tối ngày thứ sáu, toàn bộ câu lạc bộ tụ tập ăn tối. Ôn Phi ngồi ở vị trí khá xa, không quá thân cận với những người khác, ánh mắt chăm chú vào cửa chờ Khúc Dĩ Phồn vào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy Ôn Phi ngồi một mình trong lòng Tần Phong không khỏi băn khoăn. Dù gì cũng là bạn thời thơ ấu của Khúc Dĩ Phồn, dù sao cũng phải quan tâm một chút. Huống chi Ôn Phi khá xinh đẹp, đứng trong đám đông trông như một nữ thần, đã thế nụ cười còn rất bình dị gần gũi. Khúc Dĩ Phồn không cần nhưng vẫn có rất nhiều người bất đắc dĩ muốn tiếp cận âu yếm.
 

Tần Phong bưng bát mì ngồi ở đối diện Ôn Phi: "Ôn Phi, cái kia, anh gọi em là Tiểu Phi được không, nghe có vẻ thân thiết."
 
Ôn Phi ngẩn người, tuy ngoại trừ người trong nhà thì không có ai gọi cô như vậy, nhưng dựa vào định nghĩa cô dành cho Tần Phong "bạn của Khúc Dĩ Phồn" cho nên cũng hào phóng gật đầu: "Được chứ."
 
Tần Phong thầm nghĩ, quả nhiên Ôn Phi chính là kiểu người mà dù bạn cười hay nói gì thì cô ấy đều đồng ý.
 
"Em có hòa hợp với những thành khác trong câu lạc bộ không? Anh thấy tính cách em khá tốt, chắc sẽ rất vui vẻ với người trong văn phòng mới đúng nhỉ?" Tần Phong tìm chủ đề.
 
Ôn Phi nhớ lại mười hai thành viên trong văn phòng. Có ba người mãi chẳng thấy đâu, hai người thì lúc nào cũng nghịch điện thoại di động, ba người thì chỉ tới đánh dấu ký tên điểm danh rồi lủi mất, còn có một nữ sinh mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, có hai người thì đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, ở những góc mà bọn họ từng ở đều có thể nhìn thấy trái tim của bọn họ, người còn lại chính là Ôn Phi.
 
Ôn Phi cảm thấy cô gái mang đồ ăn vặt đến cũng khá hòa hợp với mình. Dù sao khi đăng ký vào câu lạc bộ, cô ấy từng xếp hàng phía trước Ôn Phi, còn rất "rộng rãi" nhường chỗ cho Ôn Phi.
 
Vì vậy, Ôn Phi gật đầu: "Mọi người cũng khá tốt, chung đụng cũng không tệ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Tần Phong vỗ vỗ ngực: "Anh là chủ tịch, có cái gì không quen có thể nói cho anh biết, anh sẽ đối đãi đặc biệt với em."
 
Ôn Phi lắc đầu: "Không có gì, nếu có chuyện gì thì em tìm Khúc Dĩ Phồn cũng được."
 
Tần Phong nhìn thấy khi Ôn Phi nhắc tới Khúc Dĩ Phồn thì đôi mắt sáng ngời, suýt nữa làm mù mắt hắn. Hắn lại nhớ tới lời của Hồ Khải, hai người này từ nhỏ đã có mối quan hệ mập mờ như vậy, như thể chỉ cần hai người họ vừa nói chuyện là thế giới đó sẽ không cho phép người khác chen chân vào.
 
Không phải Tần Phong không nhận ra Ôn Phi có chút thần tượng gì đó đối với Khúc Dĩ Phồn. Nhưng chỉ cần hai người vẫn chưa bên nhau thì hắn vẫn còn cơ hội. Ôm thái độ lạc quan như vậy, Tần Phong dựa vào thân phận là "bạn của Khúc Dĩ Phồn" mà tán gẫu nhiều hơn với Ôn Phi.
 
Lúc Khúc Dĩ Phồn mới vào cửa đã thấy Tần Phong đang ở đó vồn vã với Ôn Phi: "Tiểu Phi, em thử món này đi, anh Tần Phong đề cử thì chắc chắn là tuyệt cú mèo!"
 
Sau khi Ôn Phi cảm ơn thì đưa một miếng vào miệng, nhai mấy cái rồi vươn lưỡi quạt gió: "Cay quá!... Ss, nhưng thật sự rất ngon."
 
Khúc Dĩ Phồn giật giật khóe mắt. Gì thế này? Tần Phong và Ôn Phi quen thân đến nỗi gọi "Tiểu Phi" và "anh Tần Phong" từ khi nào?
 
Ôn Phi nhìn thoáng qua thấy Khúc Dĩ Phồn thì liền đứng dậy đi tới, hưng phấn kéo tay Khúc Dĩ Phồn: "Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn, vừa rồi chủ tịch đã nói với em rất nhiều kiến ​​thức trong quá trình trượt patin. Em thấy cũng rất hay, chờ lát nữa khi anh dẫn em đi thì cho em thao tác thực tiễn một chút."
 

Khúc Dĩ Phồn liếc mắt nhìn Ôn Phi: "Em gọi anh là gì?"
 
Ôn Phi sửng sốt: "Khúc Dĩ Phồn?"
 
Khúc Dĩ Phồn nhướng mày, Ôn Phi Vũ cười gượng hai tiếng, ngập ngừng gọi: "Anh Dĩ Phồn?"
 
Bấy giờ Khúc Dĩ Phồn mới giãn lông mày, sau đó đi về phía Tần Phong: "Những thứ đó chỉ dành cho người kỳ cựu. Em là người mới học thì có thể trượt là tốt rồi. Rốt cuộc là ai dạy em? Anh dạy em mà em còn muốn tiếp thu kiến thức của người khác?"
 
Ôn Phi có chút kỳ quái về động cơ của Khúc Dĩ Phồn khi nói ra những lời này nhưng cũng chỉ bĩu môi không quan tâm.
 
Khúc Dĩ Phồn cũng cảm thấy bản thân mình có chút kỳ quái. Tần Phong truyền thụ kiến ​​thức cho Ôn Phi thì lẽ ra đã giảm bớt phiền phức cho anh. Song chỉ cần nhìn thấy Tần Phong nhìn Ôn Phi với đôi mắt sáng ngời thì anh lại cảm thấy khó chịu.