Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 14: Trò chơi




Bạch Trạch cảm thấy mất mặt vô cùng, nâng hai móng lên bụm mặt

Vậy là, hũ ngọc Thiên Quân bị quấn một vòng dây đỏ, nhìn tương đối vui mắt.

Đậy kín Thiên Quân ba ngày ba đêm, Bạch Trạch mỗi ngày đều bảo vệ nó, chỉ sợ bọn nhỏ làm hỏng, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng ôm. Trăng treo giữa trời, các bé cưng đều ngủ say như chết trên thảm ngọc, Bạch Trạch thì lại biến về nguyên hình nằm nhoài trong sân, hai chân trước còn ôm một hũ ngọc nho nhỏ.

Phù Lê kết thúc việc tĩnh tọa, chậm rãi đi tới bên người Bạch Trạch. Dưới ánh trăng, Nhân Duyên Tuyến trên cổ tay hai người càng rõ ràng. Từ trong chén Yêu Nguyệt tràn ra ánh trăng trong suốt óng ánh, bị hút vào trong cơ thể Bạch Trạch, thông qua dây tơ hồng, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong tay Phù Lê. Duỗi ngón tay như đoạn hành trắng ra, nhấc lên sợi dây Nhân Duyên Tuyến mềm mại, cánh tay ngắn nhỏ kia, dần dần kéo dài, biến thành một bàn tay thon dài trắng nõn, chậm rãi vuốt cái móng toàn lông của Bạch Trạch.

“A…” Bạch Trạch mở một mắt ra, trong cơn mông lung nhìn thấy Tiểu Tiểu Thiên Tôn đứng trước mặt, ngáp một cái, duỗi móng vuốt ra, đem Phù Lê cuốn vào trong lồng ngực, lè lưỡi liếm liếm mặt hắn.

“Này!” Phù Lê giãy giụa, thế nhưng khí lực của Bạch Trạch quá lớn, hắn căn bản không tránh thoát được, đành bị Bạch Trạch nửa mơ nửa tỉnh liếm láp khắp mặt. Nước miếng Bạch Trạch không có dính nhớp nháp, mà mang theo hơi nước ẩm ướt cùng tiên khí trong lành, nhưng dù có thế đi chăng nữa, hành động kiểu liếm cổ này vẫn khiến Phù Lê không chịu được, giơ tay nắm mao mao trên miệng Bạch Trạch: “Ngậm mồm!”

Bị quát to một tiếng như thế, nhưng Bạch Trạch vẫn không tỉnh lại hẳn, chỉ dán sát vào cổ Phù Lê, nhẹ nhàng ngửi một cái, dùng mũi to ươn ướt cọ cọ hắn, nhìn trông hơi ngốc.

“Ngươi sao vậy?” Phù Lê cảm thấy có gì đó không đúng, túm chặt Bạch Trạch lại hỏi, một luồng ánh sáng màu vàng dọc theo Nhân Duyên Tuyến tràn mãnh liệt vào kinh mạch, Phù Lê không nhịn được rên rỉ một tiếng, lập tức cắn răng nhịn xuống đau đớn khi bị tinh hoa rót vào người, khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Không lâu sau, thân thể nho nhỏ liền nhanh chóng phình ra, một trận kim quang lóe lên, biến thành hình dáng người trưởng thành.

Thiên Tôn mặc thanh bào thắt lưng gấm, tuấn mỹ vô song, diện mạo trẻ tuổi, quả thực đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt khỏi.

Bạch Trạch ợ hơi rượu, lại duỗi móng ra đem Phù Lê tóm tới, đè dưới thân, một trận bạch quang lóe lên, hóa thành hình người, nằm nhoài trên người Phù Lê, ngốc hề hề cười lên.

“Ngươi uống rượu?” Phù Lê nhìn Bạch Trạch đè trên người, giơ tay xoa xoa gò má y.

“Khà khà, Phù Lê, dung mạo ngươi thật là đẹp mắt.” Mặt Bạch Trạch vốn trắng nõn, bây giờ lại hiện lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, ngay cả mũi cũng trở nên hồng hồng, trông rất đáng yêu.

Phù Lê mặt không cảm xúc mà nhìn y, quỷ xui thần khiến thế nào lại không có đẩy ra, tùy ý y nằm trên người mình cọ cọ.

“Khà khà…” Bạch Trạch tiếp tục cười khúc khích, không biết rằng mình đã biến thành hình người, còn tiến lại gần mặt Phù Lê ngửi ngửi.

Hơi thở trong veo mượt mà bổ nhào lên mặt, Phù Lê có chút không được tự nhiên né né đầu, con thú uống say kia cứ dán sát vào không chịu thôi, tiếp tục ngửi tới ngửi lui. Mao mao trên y phục lướt qua cổ Phù Lê, có chút nhột. Không thể nhịn được nữa, Phù Lê vươn tay đem Bạch Trạch đẩy ra, ngồi dậy.

Giơ tay, Thiên Quân một bên nhẹ nhàng bay lại đấy, vững vàng rơi vào trên tay Phù Lê. Nhẹ nhàng ước lượng một chút, phát hiện rượu bên trong đã vơi đi một phần ba. Cái đứa mê rượu này…

Quỳnh Tương Ngọc Dịch, cũng không phải rượu mạnh, nhất là Ngọc Dịch, cực kỳ thanh đạm không dễ say. Dựa vào tửu lượng trước đây của Bạch Trạch, có uống nguyên một vò cũng không vấn đề gì, thế sao hôm nay lại say nhèm thế này?

Phù Lê mở hũ rượu, dùng gáo ngọc lấy ra một ít, nhấp thử một ngụm. Thanh ngọt dễ chịu, dư vị lâu dài, tựa hồ ngon hơn mấy phần so với Ngọc Dịch bình thường. Rượu vào trong miệng, một luồng tinh hoa thái dương cuồn cuộn tản mạn ra, trong nháy mắt hơi chút choáng váng.

Hơi nhíu mày lại, Phù Lê đem gáo ngọc thả xuống, đóng hũ rượu lại. Ngọc Dịch đại khái là chịu ảnh hưởng của nhật tinh, trở nên dễ say hơn, Bạch Trạch thế nhưng lại không biết, còn dựa theo tửu lượng ngày thường mà uống đến non nửa hũ.

“Ha…” Bạch Trạch nằm trên đất, bởi vì biến thành hình người không có mao mao, nằm trên mặt đất bằng ngọc có chút lạnh, không khỏi hơi co người lại.

Phù Lê khoanh chân chuẩn bị đả tọa, tích trữ lại chút nhật tinh này, nhìn thấy cảnh ấy, thở dài một cái khó nhận ra, vươn tay kéo Bạch Trạch đang ngủ thiếp đi tha lại đây, để y gối lên chân của mình.

Diện tích trên đùi có hạn, cũng không làm Bạch Trạch ấm áp lên được, một trận bạch quang lóe lên, Bạch Trạch hình người biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là móng của một bé lông trắng. Đầu nhỏ tròn vo xù lông, dựa vào trên chân Phù Lê ngủ say sưa.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh lại, liền nhìn thấy Phù Lê Thiên Tôn đã biến trở về dáng dấp bé con, cuộn người trên thảm ngọc, trong lòng ôm một cục bông trắng như tuyết.

“A?” Bạch Trạch mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt phóng to của một bé con, mặt mày tinh xảo, nhất thời không phản ứng kịp. Đứng lên vẫy vẫy đầu, mới phát hiện mình đã nhỏ đi, ngẩng đầu, Lão Quân, Nguyệt Lão, Lý Tịnh, ba nhóc siêu quậy, đang cười hì hì nhìn mình.

“Tiên sinh, ngươi sao lại biến thành nhỏ thế này?” Lão Quân khom lưng nhìn hắn.

“Ta muốn ôm ôm.” Nguyệt Lão vươn tay, định đem Bạch Trạch ôm lên.

“Cho ta ôm!” Lý Tịnh chen ngang Nguyệt Lão, xuống tay trước tiên.

“Bốp!” Một bàn tay nhỏ mang theo bao bảo hộ màu xanh ngọc vươn qua, tét lên mu bàn tay của Lý Tịnh một phát, đem mọi người ủn hết ra, Thiên Tôn đại nhân chậm rãi đứng dậy, tự mình ôm Bạch Trạch lên.

Mọi người: “…”

Bạch Trạch cảm thấy mất mặt cực kỳ, giơ hai móng lên bụm mặt.

Ngọc Dịch hữu hiệu, chỉ là không thể uống nhiều, Bạch Trạch dùng thân thể thần thú uống còn say, mấy bé con này thì lại càng không chịu nổi. Vì lẽ đó, mỗi ngày chỉ có thể cho các bé uống một chén, tích lũy từ từ.

Nghe nói Ngọc Dịch có công hiệu, Ngọc Đế lại đưa thêm mấy vò đến, thả Vương Mẫu không muốn đến vườn trẻ xuống, dỗ một lát mới làm cho nàng buông tay, trước khi đi lại giao việc cho Bạch Trạch: “Mặc kệ dùng biện pháp gì, phải mau chóng làm cho bọn họ khôi phục, ít nhất cũng phải chống đỡ được đến hết hội Bàn Đào.”

Hội Bàn Đào trăm năm một lần còn hai tháng nữa sẽ mở ra, đến lúc đó tiên nhân khắp cửu thiên thập địa sẽ hội tụ tại Dao Trì, nếu như nhìn thấy chư vị thượng tiên đại thần đều biến thành bé con thơm mùi sữa, không hiểu sẽ loạn thành thế nào.

Hội Bàn Đào a…

Bạch Trạch nhìn đám bé con trong sân, bỗng chốc cảm thấy vô lực. Phù Lê hiện tại có Nhân Duyên Tuyến trói lại cùng y, hấp thu được nhiều tinh hoa nhật nguyệt, dễ dàng tích lũy. Mà bản thân hắn đối với việc khống chế tiên lực cao đến cực điểm, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, muốn duy trì ở hội Bàn Đào chắc vẫn làm được. Nhưng những người khác thì không thể nói trước.

Mỗi ngày một chén rượu Ngọc Dịch, năng lượng nhật tinh tích trữ được bao nhiêu vẫn là ẩn số.

Lão Quân đang nhổ một cây cải thảo vừa mới mọc ở trên nền đất, Vương Mẫu lập tức đi tới ngăn cản: “Không cho phép phá hoại thức ăn, Bạch Trạch nói chút nữa làm cho chúng ta ăn sủi cảo cải thảo đó!”

“Suỵt, đừng làm ầm, ta chỉ nhổ một cây thôi.” Lão Quân đẩy Vương Mẫu ra, tiếp tục nhổ cải thảo: “Ta muốn luyện một loại tiên đan mới, ăn có vị cải thảo chua!” (dưa muối =)))

“Tiên đan cải thảo chua, ăn vào có thể biến thành người lớn sao?” Nguyệt Lão kéo một cuộn tơ hồng thật dài đi tới.

“Xì!” Đối với trò chơi vô nghĩa của mấy người này, Lý Tịnh chẳng thèm để ý, vẫn mải trèo lên đầu tường nhìn ngó xung quanh ra bên ngoài.

Bạch Trạch đau đầu đi tới, đem Lý Tịnh đang cố gắng không ngừng trèo tường trốn khỏi vườn trẻ tóm xuống, ném tới trước mặt Phù Lê đang tĩnh tọa, để hắn trông giùm một chút, đồng thời lấy đi cải thảo trong tay Lão Quân: “Đừng nghịch, ta làm bánh nướng cải thảo cho các ngươi ăn.”

“Được nha!” Ba người bạn nhỏ lập tức vui vẻ lên, đem chuyện muốn luyện tiên đan vị cải thảo quên sạch sẽ.

Bạch Trạch nhận mệnh đi nướng bánh, trước khi đi liếc mắt ra hiệu với Phù Lê, muốn hắn trông chừng mấy bé con này cho tốt. Phù Lê Thiên Tôn sắc mặt lạnh nhạt, không có bất kỳ phản ứng nào. Bạch Trạch liền coi như hắn đã đồng ý, cầm cải thảo cùng với bột mì vừa mới xay rời đi.

Bạch Trạch vừa đi, đám con nít liền nháo loạn. Lý Tịnh đề nghị chơi trò đánh trận, Lão Quân thì lại muốn chơi bắn bi, Nguyệt Lão muốn buộc Nhân Duyên Tuyến cho hai con tiên hạc trong ao, Vương Mẫu đòi chơi đu dây. Bốn bé con cãi nhau không xong, liền chạy đi tìm Thiên Tôn để quyết định.

Phù Lê liếc đám nít ranh ồn ào này một cái, cao thâm khó lường nói: “Chơi bắn bi, ai thua thì trói vào tiên hạc, bị đánh.” Một câu nói, bắn bi, đu dây, se tơ hồng, đánh nhau, đều có cả. =)))

“Đu dây ở chỗ nào?” Vương Mẫu không hiểu.

“Tiên hạc bay lên trời, người bị buộc phía dưới chính là bàn đu dây đó!” Lão Quân giải thích.

Lần này, hết thảy các trò đều có thể chơi.

Bốn người cảm thấy vụ này có gì đó không đúng, nhưng lại chẳng nghĩ ra được không đúng ở chỗ nào, thế là ứ cần nhiều lời nữa, thật cao hứng mà đồng ý. Lão Quân móc ra một nắm Đông Hải Dạ Minh Châu mà hôm nay Ngọc Đế sẽ đến đòi, bảo Lý Tịnh đem tiểu bảo tháp để trên mặt đất, mọi người nằm bò cách đó không xa, cùng một đoạn khoảng cách, ai bắn vào bên trong tháp trước thì thắng, vào sau cùng thì thua.

Phù Lê không tham gia, chắp tay nhỏ đứng ở một bên, nhìn các bé con chơi.

Ban đầu hạt châu của Nguyệt Lão lăn chậm nhất, còn bị viên của Lý Tịnh đụng cho bay ra xa. Nguyệt Lão gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đột nhiên linh quang lóe lên, đem hạt châu xuyên vào dây tơ hồng, một đầu gài bên trong cửa bảo tháp, một đầu nắm trên tay, nhẹ nhàng bắn ra, kéo sợi dây, hạt châu kia lọc cà lọc cọc lăn về phía trước, chui thẳng vào tháp.

“Ngươi chơi bẩn!” Vương Mẫu bất mãn nói.

“Cũng đâu có nói không được xuyên dây vào.” Nguyệt Lão cười hì hì, đem viên dạ minh châu xuyên dây đỏ buộc lên đầu Vương Mẫu, Vương Mẫu lập tức né tránh, dưới chân đá phải hạt châu của mình, hạt châu kia lọc cà lọc cọc lăn về phía trước, chui thẳng vào trong tháp.

Mọi người có chút sững sờ, thế mà cũng được? Vương Mẫu lắc lư đầu, hai bím tóc bị thắt dây đỏ vung vẩy trên không trung, rất chi là đắc ý.

Hai tên căn bản không biết bắn bi lại thắng trước tiên, lần này, chỉ còn lại Lão Quân và Lý Tịnh. Lão Quân mỗi ngày đều nghịch đủ loại tiên đan, với mấy hạt tròn tròn là quen thuộc nhất, đụng cho hạt châu của Lý Tịnh lăn ra xa, một bàn thắng rất nhẹ nhàng.

Lý Tịnh thua trận, phải nhận trừng phạt bị buộc vào trên chân tiên hạc. Nguyệt Lão hứng trí bừng bừng đem hắn trói lên, còn tiện tay tết cho hắn cái bím nhỏ: “Tiên hạc bay lên trên, ngươi có thể chơi đu dây nha!”

—— Tiểu kịch trường:

Bạch Trạch: Các ngươi đang làm gì đấy?

Phù Lê: Nghi thức phóng bay Lý Tịnh.

Bạch Trạch: Hoạt động này ý nghĩa ở chỗ nào?

Phù Lê: Giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, tìm lại được chính bản thân mình.

Bạch Trạch: Nói tiếng người.

Phù Lê: Đem mấy thứ chướng mắt ném hết khỏi Ngọc Thanh Cung, tạo thành hoàn cảnh tốt để bản tọa bàn chuyện yêu đương.

Bạch Trạch: …