Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 26: Tục nhân tục vật




Nhóm quý nữ không biết vì sao nhóm hoàng thân, đại thần nghe xong lời của Thủy Lung, mỗi người đều sa vào trạng thái suy nghĩ sâu xa hoặc kinh ngạc bộ dạng ngây ngốc như vậy. Các nàng căn bản nghe nhưng không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thủy Lung, càng không biết những lời này đã để lộ ra học vấn về chiến lược tinh túy và quý báu biết bao nhiêu.

Bạch Tuyết Vi cũng đồng dạng nghe được một nửa hiểu một nửa không, cũng hiểu được lần này Thủy Lung lại giành được nổi bật, có được danh tiếng. Trong lòng oán giận không dứt, dường như lơ đãng hỏi: “Đại tỷ tỷ nói nghe thật đơn giản, làm lại rất khó. Muốn làm được những chuyện này e rằng phải mất rất nhiều thời gian, chẳng phải là vẫn như cũ để cho Lâu Dương quốc ung dung tự tại hay sao?”

“Từ trước đến nay, hai nước trước khi giao chiến yêu cầu phải có chuẩn bị đầy đủ. Nếu đã chiến thì phải thắng, không thể thắng thì chiến để làm gì? Nước nhà tạm thời không làm được những chuyện đó, liền nghỉ ngơi dưỡng sức, huấn luyện binh mã, tìm hiểu rõ địa thế biên ải của Lâu Dương quốc, phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”

Bạch Tuyết Vi nghe nàng nói một loạt chữ với chữ, đáy mắt bốc lửa, truy hỏi đến cùng: “Đại tỷ tỷ lời này chính là nói không thể chiến? Lâu Dương quốc không thể đánh, đám giặc ngoại bang ở bên cạnh không lẽ cũng không thể cùng chúng đánh?”

Thủy Lung khẽ nhíu chân mày, liếc nàng trêu tức.

Lúc đầu, Ngũ hoàng tử giúp Bạch Tuyết Vi bới móc Thủy Lung, bây giờ lại khinh thường nhìn ả, nói: “Bạch nhị tiểu thư không hiểu mưu lược quân sự cần gì phải mở miệng quấy rầy, lời nói của Bạch đại tiểu thư không phải nói không chiến, trái lại là muốn chiến. Nhưng mà trước khi chiến cần phải có chuẩn bị đầy đủ, không thể nắm giữ phần thắng trong tay há có thể tùy tiện tuyên chiến, phải biết rằng khi hai nước tuyên bố đánh nhau người chịu khổ chính là bình dân bá tánh. Quyết định thắng bại thì không thể hành động theo tình cảm.”

Bạch Tuyết Vi sắc mặt trắng bệch, cúi đầu xuống, ôn nhu nói: “Là Tuyết Vi quá lỗ mãng.”

Làm ra dáng vẻ đáng thương, nam tử nào lại có thể trách tội.

Bây giờ, Thủy Lung chậm rì rì nói: “Ngươi cũng biết nói bọn chúng cũng chỉ là bọn trộm cắp ngoại bang, đâu cần Tây Lăng quốc phải bận tâm lo lắng. Bên trong ngoại bang có hai tộc mạnh nhất là Nam Man và Bắc Cưỡng. Mặt ngoài hai tộc coi như quan hệ hữu nghị, trên thực tế cũng giống như chúng ta cùng Lâu Dương quốc, chỉ chờ có thời cơ, sẽ có đấu tranh nội bộ, đến lúc đó Tây Lăng quốc có thể làm Hoàng Tước phía sau.(1)

Ánh mắt của Tứ hoàng tử sáng ngời, vội vàng hỏi: “Đại tiểu thư, cơ hội theo như ngươi nói là?”

Thủy Lung nói: “Hai tộc trưởng của Nam Man và Bắc Cưỡng đã sớm có mâu thuẫn từ rất lâu, cự tuyệt không tuyên chiến đó là vì sao? Nguyên nhân lớn nhất chính là tín ngưỡng của bọn họ, tín nhiệm mù quáng đối với thần linh. Hàng năm, hai tộc đều cử hành cúng tế thần linh, thỉnh cầu thần dụ, hai tộc đã từng lấy được chỉ dẫn của thần linh, nói rõ nếu hai tộc chiến tranh, cả hai bên đều bị diệt.”

Tứ hoàng tử nghe vậy trong một lúc không thể hiểu ngay được, Phương Tuấn Hiền đã mở miệng nói: “Ý của ngươi là muốn táy máy tay chân trong lời chỉ dạy của thần linh?”

Ngũ hoàng tử nhíu mày: “Nghe nói hai tộc được thần trợ giúp, thủ vệ ở Tế Thần Điện còn nghiêm ngặt hơn cung điện của tộc trưởng, nếu muốn động thủ, chỉ sợ là không dễ.”

Lục hoàng tử nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thủy Lung, cười nói: “Thấy Bạch đại tiểu thư ung dung như vậy, nhất định đã nghĩ ra cách rồi phải không?”

Nhưng hắn không có phát hiện, giọng điệu của hắn đã có sự lễ độ và tôn kính.

Thủy Lung cười khẽ: “Tộc vương của hai tộc đã sớm lòng dạ tuyên chiến, chỉ thiếu một cái lí do thôi.” Vì vậy, chỉ cần bọn họ không lưu lại dấu vết chứng tỏ Tây Lăng giở trò, khi đó, tộc vương của hai tộc sẽ đem mọi thứ giảng giải càng đầy đủ hoàn chỉnh.

Ánh mắt Tứ hoàng tử càng ngày càng sáng, ánh mắt nhìn Thủy Lung càng ngày càng kính nể, thở dài: “Đã sớm nghe nói Bạch đại tiểu thư văn tài võ lược thiên phú cực cao, để cho phần lớn nam tử đều cảm thấy xấu hổ. Hôm nay, được nghe tiểu thư bàn luận, quả nhiên lời đồn không phải giả. Ta Trưởng Tôn Ảnh Ngọc bội phục!”

Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử gật đầu liên tục, khiến nhóm thần tử cũng phải phụ họa theo, cũng không biết có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả.

Phương Tuấn Hiền lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Lung, dịch chuyển môi, lại nhìn về phía Trưởng Tôn Lưu Hiến vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, không có lên tiếng.

Hắn nhớ rõ, quân vương từng ở trên triều bàn về ngoại bang cùng Lâu Dương quốc, người nào có thể chia sẻ lo sầu với quân vương, tất nhiên sẽ được quân vương yêu thích. Mấy tháng trước, Thủy Lung từng hỏi Trưởng Tôn Lưu Hiến, cũng cam đoan sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn giải quyết, để cho hắn có được sự coi trọng của quân vương. Phương Tuấn Hiền trong lòng phỏng đoán chỉ đúng một nửa.

Thủy Lung có thể biết rõ chuyện ngoại bang và Lâu Dương quốc như vậy, chính xác là do trí nhớ của Bạch Thủy Lung trước kia, còn lý luận mà nàng nói chính là dựa vào kiến thức học tập cùng hiểu biết ở hiện đại, hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Thủy Lung trước kia.

Trăng treo đầu cành, sắc trời cũng không còn sớm, đối với nhóm quý nữ khuê các mà nói, hiện tại nên trở về phủ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.

Trước khi rời đi, Tứ hoàng tử đối với Thủy Lung nói: “Bạch đại tiểu thư còn không có tốt nghiệp Quốc Tử Giám, sau này đi học, hi vọng có thể cùng Bạch đại tiểu thư cùng nhau nghiên cứu thảo luận tài năng và học vấn.”

Bạch đại tiểu thư này không giống như trong lời đồn tàn ngược, không nói đạo lí. Thái độ nhu hòa lại không mất đi vẻ hào hiệp, võ đoán. Càng làm cho người khác kính nể chính là đầy bụng kinh luân tài hoa, người bình thường không thể sánh bằng.

Đây cũng là ý nghĩ của rất nhiều người, ấn tượng đối với Thủy Lung cũng thay đổi rõ rệt.

“Đợi một chút.” Thủy Lung lên tiếng giữ chân bọn người chuẩn bị rời đi, nói: “Trò chơi đầu tiên, tổ của ta cùng Võ vương thắng, ta cũng không đơn độc một mình yêu cầu lấy phần thưởng. Nhưng trò chơi này, có tính ta là một mình ta thắng không?”

Mọi người đầu choáng mắt hoa, không nghĩ tới Thủy Lung vẫn bám riết vấn đề này. Lục hoàng tử ngây người một lúc, sau đó cười ha ha, cười cực kỳ thoải mái, miệng nói không ngớt: “Ngươi không cho chúng ta đi, chỉ vì phần thưởng thôi sao? Ha ha, thật thú vị! Trò chơi này đương nhiên Bạch đại tiểu thư thắng, không biết Bạch đại tiểu thư muốn thưởng cái gì? Chỉ cần không quá đáng, chúng ta đều làm được.”

Những người khác không có phản bác, coi như cam chịu, đồng ý lời nói của Lục hoàng tử.

Thủy Lung nhướng mày cười, khuôn mặt chất phác vì vậy mà trở nên sinh động hơn, lửa trại hừng hực chiếu vào càng làm cho mặt nàng xinh đẹp hơn một chút, chỉ trong nháy mắt nhưng lại làm cho mọi người rung động và kinh diễm không thôi.

Đào chi yêu yêu, đốt đốt kỳ hoa.

Loại tuyệt mỹ đốt cháy linh hồn con người này, làm sao lại có thể xuất hiện ở trên người của Bạch Thủy Lung?

Sau khi mọi người hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt bình thường của Thủy Lung, mới nghĩ có lẽ chính mình bị hoa mắt.

Thủy Lung không có phát hiện mọi người có chút khác thường, mềm nhẹ nói: “Mỗi người chuẩn bị năm trăm lượng hoàng kim làm phần thưởng đi.”

“…” Không ai ngờ rằng, Thủy Lung lại muốn tiền tài – vật tầm thường, dung tục như vậy làm phần thưởng.

Lục hoàng tử bật cười ha ha: “Bạch đai tiểu thư, ngươi không nói giỡn chứ?”

Thủy Lung liếc hắn một cái. Đây rõ ràng nghiêm túc. ==’’’

Chợt Phương Tuấn Hiền nói: “Năm trăm lượng hoàng kim thì có chút nhiều, bọn ta đều là con cháu của thanh quan(2), không có nhiều tiền của như vậy.”

Phương Tuấn Hiền nói xong, nhóm hoàng thân quý thích gật đầu phụ họa.

Thủy Lung nhìn Phương Tuấn Hiền, có thể đem thanh quan nói tự nhiên như vậy cũng thật có bản lĩnh.

“Đại tỷ tỷ, chỉ là một trò chơi thôi mà, đâu cần phải cho là thật, tiền tài chẳng qua chỉ là tục vật (3) thôi.” Lời nói ôn nhu thiện lương như vậy, đương nhiên là từ mồm Bạch Tuyết Vi ra rồi.

Thủy Lung mỉm cười: “Ý của ngươi là hoàng tử chính miệng nói chấp nhận, cũng có thể không thừa nhận sao?” Giương cao mi lên, an nhàn thoải mái nói: “Tiền tài là tục vật. Ta cũng chỉ là một cái tục nhân. Đem nó cho ta thật sự là việc làm chính đáng nhất.”

Bạch Tuyết Vi trợn mắt, không nghĩ tới bị Thủy Lung đánh ngược lại. Đang muốn phản bác thì bị Trưởng Tôn Lưu Hiến đè lại tay, lời nói trong cổ họng đành nuốt xuống.

Lục hoàng tử nhíu mày, liếc xéo Bạch Tuyết Vi một cái, sau đó cười nói với Thủy Lung: “Lời đã nói ra, đương nhiên phải làm. Chỉ có điều đã nói trước, yêu cầu không được quá đáng, bọn ta mới có thể làm.”

Thảo luận trong một chút, phần thưởng là mỗi người đưa hai trăm lượng hoàng kim biến thành nhóm hoàng tử mỗi người năm trăm lượng, nhóm đại thần mỗi người nộp một trăm lượng, nhóm quý nữ không cần đưa, vì bọn họ chỉ là tiểu thư khuê các, tiền tài đều bị người nhà quản lý, không có thể sử dụng nhiều như vậy được.

Thủy Lung tính toán một lúc, biết được tối nay buôn bán lời hơn ba nghìn lượng hoàng kim, tâm tình sung sướng nhìn sang Trưởng Tôn Vinh Cực cười nói: “Sắc trời còn sớm, đi uống vài chén. Ta mời khách.”

Phong Giản trộm nhìn ánh trăng, nghĩ thầm: Trời như vậy còn sớm à?

Hắn không biết thời điểm này ở hiện đại, mới là thời gian có nhiều người hoạt động nhất.

“Ờ.” Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên lưu quang sáng rực.

(1) Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn ở phía sau. Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại.

(2) Quan liêm chính không nhận hối lộ.

(3) Vật tầm thường.

(4) Người tầm thường.