Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 102: Cay mắt




Cả người Phượng Tử Hề như một chú bướm ngã nhào về phía Dạ Lăng Mặc.

Thật trùng hợp, môi đỏ mềm mại lại chạm đúng vào bạc môi khiêu gợi của người đàn ông.  

Không trung tràn ngập hơi thở ái muội, tựa toát ra rất nhiều bong bóng hường phấn vậy……

Đại não Phượng Tử Hề trống rỗng, chớp chớp mắt, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào……

Từ Thanh Trạch trừng lớn mắt: “……”

Quá mạnh rồi!

Khóe môi Đường Hạo Vũ giật giật: “……”

Nụ hôn đầu của đội trưởng đã mất! 

Doãn Thu có vẻ choáng váng, không hề phản ứng lại: “……”

Binh lính: “……”

Quá cay mắt!

Lúc này, lông mi cong vút của Dạ Lăng Mặc hơi hơi rung lên, giây tiếp theo liền mở mắt ra.

Hai người bốn mắt đối nhau, trong mắt lan tràn ra ngọn lửa không rõ……

Dạ Lăng Mặc chớp mắt, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đụng chạm mềm mại lại khiến trái tim anh vui vẻ đến run rẩy……

“A ——” khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tử Hề đỏ bừng, y như tôm hùm mới vừa nấu chín.

Cô lập tức bò dậy, chạy trối chết!

Dạ Lăng Mặc nhìn bóng dáng người con gái biến mất, khóe môi gợi lên vẻ nhộn nhạo, đáy mắt tràn ra ý cười sủng nịnh không dễ phát hiện……

Lúc ấy tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, chỉ là không mở mắt ra được.

Cho nên những việc Phượng Tử Hề làm, đều khắc rõ trong đầu anh, làm sao cũng không vứt đi được.

Sau khi tỉnh lại, trừ việc sau lưng có chút đau ngoài da, cái khác đều ổn.

Không ngờ là y thuật của cô nhóc kia lại giỏi thế. 

Cô tựa như một cái bảo tàng khai quật không bao giờ hết, mỗi thời mỗi khắc đều có kinh hỉ!

Từ Thanh Trạch thấy anh đã tỉnh, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt soái khí lộ ra vẻ kích động: “Lão đại, lão đại……”

Dạ Lăng Mặc đứng lên nhìn người trước mặt, đáy mắt một mảnh tối đen, môi mỏng gợi cảm nhấp thành một cái thẳng tắp, mày hơi hơi nhíu chặt: “Hô to gọi nhỏ giống cái dạng gì?”

Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía binh lính, giọng nói lãnh lệ mạnh mẽ vang lên: “Một giờ sau, tập hợp ở sân thể dục!”

“Rõ ——” tiếng đáp đinh tai nhức óc mang theo sự kích động cùng hưng phấn.

Không ngờ Phượng Tử Hề trị được thật!

Đường Hạo Vũ thấy Dạ Lăng Mặc tỉnh, trong lòng tràn đầy chấn động, chợt chấn động hóa thành vui sướng kích động.

Nói như thế, bệnh trên người anh thật sự có thể khỏi hẳn!

Anh xoa xoa ấn đường, đem kích động ép vào đáy lòng, gọi điện cho bệnh viện.

Nói cho bên kia biết người đã không có việc gì.

Doãn Thu trộm ngẩng đầu nhìn Dạ Lăng Mặc, trong đầu hiện ra màn cay mắt ban nãy, trong lòng dần dần có chút bất an, chỉ huy trưởng sẽ tìm Hề Hề gây phiền toái sao?

Dạ Lăng Mặc xoay người đi về phía văn phòng, dáng người thon dài mà đĩnh bạt dưới ánh mặt trời tỏa ra lấp lánh. 

Khóe môi anh gợi lên một độ cong dịu dàng, lòng bàn tay không chút để ý vuốt ve bờ môi, trên mặt tựa hồ còn lưu lại độ ấm của Phượng Tử Hề.

Hóa ra đây là cảm giác hôn!

Ngọt ngào, mềm mại, giống như có được toàn thế giới……

Nếu Phượng Tử Hề biết suy nghĩ trong lòng anh, nhất định sẽ lớn tiếng phản bác: Đó không phải hôn môi, chỉ là không cẩn thận chạm vào một chút mà thôi!

Từ Thanh Trạch nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất, trong mắt lộ ra vẻ ảm đạm, cậu bị lão đại vứt bỏ rồi!

Cậu muốn biết, cậu muốn biết! 

Muốn biết bản thân lại chọc Dạ Lăng Mặc tức giận cái gì!

Cuối cùng xác định là do Phượng Tử Hề!

Khẳng định là vì bị Phượng Tử Hề đoạt nụ hôn đầu, nên tâm tình lão đại mới không tốt!

Sau khi biết nguyên nhân, Từ Thanh Trạch lại biến thành nguyên khí tràn đầy đáng khinh!

Cậu nhanh chóng đuổi theo: “Lão đại, anh yên tâm, em nhất định sẽ tìm Phượng Tử Hề nói chuyện!”

Dạ Lăng Mặc dừng bước chân, đuôi mày hơi nhíu, khó hiểu nhìn cậu, tựa hồ đang hỏi: Đồ ngốc này, rốt cuộc muốn nói gì!?

Từ Thanh Trạch thấy anh không nói lời nào, cảm thấy mình nói đúng rồi, ra vẻ phẫn nộ: “Phượng Tử Hề, lại dám dưới mắt mọi người đoạt nụ hôn đầu của anh, thật sự quá đáng giận, em nhất định phải giáo huấn cô ta cẩn thận một trận!”

Dứt lời, hơi thở trên người Dạ Lăng Mặc cũng thay đổi ngay, tựa như bao phủ một tầng âm u hàn khí, khóe môi giơ lên, giọng nói âm dương quái khí làm người ta run rẩy: “Cậu muốn giáo huấn cô ấy?”

Từ Thanh Trạch không chú ý đến biến hóa của người kia, đột nhiên gật đầu, tiếp tục nói: “Vâng, cô ta quá lớn mật, hơn nữa hành vi của cô ta đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng tới mọi người!”

“Từ —— Thanh —— Trạch ——” giọng nói lãnh lệ như một lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp cứa vào trái tim đối phương.

“Có ——” Từ Thanh Trạch phản xạ có điều kiện mà đưa tay chào theo nghi thức quân đội, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sạch sẽ.