Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 103: Còn không biết xấu hổ nói mình EQ cao!




Mắt Dạ Lăng Mặc lạnh băng nhiễm cả một tia phẫn nỗ mà người ta khó hiểu nổi, cả người tản mát ra hung lệ sát khí, tựa như núi lửa bùng nổ.

Độ ấm trong không trung bỗng chốc lạnh xuống……

Từ Thanh Trạch nhìn anh, nội tâm bang bang gào thét, không biết chọc tới mỗ nam ở đâu!

Cậu yên lặng kiểm điểm, cũng không phát hiện không đúng chỗ nào!

“Chạy quanh sân thể dục mười vòng!” sau khi trầm mặc một lát, Dạ Lăng Mặc nâng môi, lạnh lùng nói.

“A ——” Từ Thanh Trạch ngốc lăng, ngơ ngác đứng tại chỗ, đầy đầu sương mờ……

Đường Hạo Vũ đi tới, vỗ vỗ bả vai Từ Thanh Trạch, lộ ra một bộ dạng thương mà không giúp gì được: “Mau đi đi!”

“Không phải, anh dù sao cũng phải nói cho tôi, đây là vì cái sao chứ?” Từ Thanh Trạch thấy Đường Hạo Vũ muốn đi, lập tức giữ chặt anh.

Trong mắt Đường Hạo Vũ lộ ra ý cười thần bí, ném xuống hai chữ: “Đoán đi ——” rồi rời đi.

Ha hả ——

Tên kia không phải vẫn luôn nói mình EQ cao sao!

Người khác đều hiểu, riêng cậu ta lại chẳng rõ. 

Còn không biết xấu hổ nói mình EQ cao!

Từ Thanh Trạch nhìn bóng dáng anh đi, tức giận đến hộc máu: “Đoán cái em gái nhà anh đó!”

——

Phượng Tử Hề trở lại ký túc xá, ghé vào trên giường, trong đầu đều là sự cố ngoài ý muốn kia.

Cô lấy tay che mắt lại, trái tim bang bang đập loạn…… Hai đời nụ hôn đầu cứ như vậy biến mất!

Doãn Thu bò lên giường, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Phượng Tử Hề, duỗi tay chọc chọc cánh tay cô: “Hề Hề, cậu đang làm gì đó?!”

Phượng Tử Hề xuyên qua khe hở ngón tay trộm liếc cô nàng, trên mặt vẽ ra vài cái vạch đen: “Ngủ, cậu cũng nằm đi!”

Doãn Thu kéo khóe môi, lông mi hơi hơi rung lên, trầm mặc một lát, sau vẫn lên tiếng hỏi ra băn khoăn trong lòng: “Hề Hề, chỉ huy trưởng sau này có di chứng không?”

Phượng Tử Hề ngồi dậy, bình tĩnh nhìn cô, thật là, cô lại quên nhắc nhở Dạ Lăng Mặc trong vòng 3 ngày không thể vận động mạnh, cũng không thể thức đêm……

Ánh mắt Phượng Tử Hề cực nóng nhìn Doãn Thu, ánh lửa rừng rực tràn cả ra ngoài....

Doãn Thu bị cô nhìn chằm chằm đến phát sợ, nổi hết cả da gà, lắp bắp: “Cậu, cậu, cậu muốn làm gì?”

Phượng Tử Hề gắt gao túm chặt cánh tay Doãn Thu: “Doãn Thu, phiền cậu đi tìm chỉ huy trưởng, nói cho anh ta……”

Lòng bàn chân Doãn Thu dâng lên một hơi lạnh, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn.”

Tìm chỉ huy trưởng, còn không bằng trực tiếp giết cô nàng đi!

Đuôi mày Phượng Tử Hề nhíu lại, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía cô nàng, hỏi: “Thật không đi?”

“Không đi!” Đánh chết cũng không thể đi.

Tìm chỉ huy trưởng, tương đương với chịu chết đó!

Phượng Tử Hề buông cánh tay cô nàng ra, không chút để ý nhìn móng tay mình, sâu kín nói: “Tớ nghe Dạ chỉ huy trưởng nói trong ký túc xá không thể nuôi thỏ……”

Lời phía sau nói còn chưa nói xong, đã bị Doãn Thu vội vàng đánh gãy: “Tớ đi, tớ đi còn không được sao!”

Cùng so sánh với việc nuôi thỏ, truyền lời cho Dạ chỉ huy trưởng có vẻ cũng không quá đáng sợ nữa!  

“Chỉ cần chuyển lời tới chỉ huy trưởng, tớ sẽ giúp cậu chăm thỏ!” Phượng Tử Hề cũng rất sảng khoái.

Doãn Thu cạn lời đến cực điểm: “……”

——

Văn phòng chỉ huy trưởng.

Dạ Lăng Mặc lười biếng nhếch chân bắt chéo dựa vào ghế, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve môi mỏng.

Trong đầu hiện ra bờ môi đỏ kiều diễm ướt át kia, tựa hồ còn có chút chưa đã thèm……

Dạ Lăng Mặc mê mang, anh chưa từng nói chuyện yêu đương, không biết vì sao lại không tự chủ được mà nhớ tới cô bé kia!

Lúc này, một tiếng gõ cửa thanh thúy đánh vỡ không gian yên tĩnh, cũng đánh vỡ luôn suy nghĩ miên man của mỗ nam.

“Mời vào ——” giọng nói trầm thấp ám ách từ bên trong truyền đến.

Doãn Thu căng da đầu đẩy cửa vào, đưa tay chào theo nghi thức quân đội: “Báo cáo ——”

“Nói ——” Dạ Lăng Mặc không chút để ý, gõ gõ lên bàn, ngước mắt nhìn về phía cô gái, phun ra một chữ.