Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 35: Dám khi dễ bà đây!




Dạ Lăng Mặc liếc xéo Đường Hạo Vũ, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười phảng phất như bóng đêm cô tịch.

Đường Hạo Vũ cảnh giác mà nhìn hắn: "Cậu đang có ý đồ gì?"

Dạ Lăng Mặc không chút để ý mà thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt tựa cơn gió nhẹ phất qua: "Rời khỏi quân khu đặc chủng, lá gan của cậu cũng nhỏ đi không ít, dấu hiệu thực chẳng tốt!"

Lời này buông ra, Đường Hạo Vũ mắt sáng ngời chợt ảm đạm vài phần, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạo: "Bệnh tật nhắc nhở mình, sau này chỉ có thể làm một đội trưởng bình thường!"

Bộ đội đặc chủng, xưa nay vẫn là mơ ước của anh, là mục tiêu để anh nỗ lực phấn đấu ••••••

Trải qua 5 năm, anh rốt cuộc thực hiện được ước mơ này ••••••

Nhưng mà, ngày vui kéo dài chẳng được bao lâu •••••• hai năm sau, thân thể liền xuất hiện một vấn đề trầm trọng.

Dạ Lăng Mặc hai tròng mắt điểm một tia sáng, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Đường Hạo Vũ: "Sẽ có biện pháp!"

Đường Hạo Vũ cười khổ, anh cũng hy vọng như thế!

Lúc này, trong đầu chợt hiện lên câu nói lúc trước của Phượng Tử Hề, gương mặt cương nghị trở nên quái dị, ánh mắt tò mò nhìn về phía Phượng Tử Hề: "Cậu nói xem, cô ấy có thực sự hiểu về y học?"

Dạ Lăng Mặc hai tròng mắt thâm thúy bất chợt hiện lên tia khác thường, nhưng chỉ vài giây liền biến mất.

Tư liệu về Phượng Tử Hề cho thấy, cô ta vốn kiêu ngạo ương ngạnh, ngực lớn mà não phẳng ••••••

Thế nhưng, những gì hắn nhận thức về Phượng Tử Hề lại hoàn toàn tương phản, yêu ghét rõ ràng, cổ linh tinh quái lại lắm phần mưu mẹo••••••

Cho nên, cô ta có biết về y học hay không, Dạ Lăng Mặc cũng không biết!

Đường Hạo Vũ thấy Dạ Lăng Mặc trầm mặc không nói, cười trào phúng: "Phượng Tử Hề liếc mắt một cái liền nhìn ra bệnh tình của mình, lúc ấy thực kích động, còn cho rằng cô ấy có thể chữa trị tốt, vậy mà mấy ngày qua, đến một chút động tĩnh đều không có!"

Dạ Lăng Mặc hơi kinh ngạc: "Thật sự?"

"Ân, cho nên mình đang suy nghĩ có nên hay không tìm cô ấy hỏi lại!"

"Đừng vội, quan sát một thời gian đã!"

——

Mặt trời chói chang không ngừng thiêu đốt sân thể dục, gió cũng thổi thưa thớt hơn.

Phượng Tử Hề tốc độ càng lúc càng chậm.

Mồ hôi từ khuôn mặt từng giọt một rơi trên mặt đất, hình thành một đóa bách hợp xinh đẹp.

"Hề •••••• Hề •••••• mình không chịu được!" Bên tai truyền đến thanh âm mỏng manh của Doãn Thu.

"Còn ba mươi cái nữa, chỉ cần không suy nghĩ nhiều về sự mệt mỏi, thay vào đó cổ vũ bản thân, nhất định có thể hoàn thành!" Phượng Tử Hề gằn từng chữ một nói.

May mắn là trước đó cô đã cấp cho Doãn Thu ăn một viên thuốc, bằng không sự kiên trì sẽ không lâu được như thế!

Doãn Thu đang muốn từ bỏ,nghe được lời này, răng cắn chặt mà tự nhủ, cô có thể, cô nhất định làm được!

"Còn có mười cái!" Phượng Tử Hề ở trong lòng yên lặng mà nói.

Lúc này, một đôi giày da vừa vặn xuất hiện trước mặt, ngẩng đầu lên, liền thấy Dạ Lăng Mặc lộ ra nụ cười quỷ dị, thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Không được từ bỏ!"

"Ba, hai ——" Phượng Tử Hề mắt trợn trắng, ở trong lòng mặc niệm: "Một ——"

Cuối cùng cũng xong, cô nằm trên mặt đất nhìn trời xanh, tự mình lẩm bẩm: "Sống lại rồi!"

Vừa mới dứt lời, thanh âm giống như quỷ dưới địa ngục của Dạ Lăng Mặc lại vang lên: "Phượng Tử Hề, thêm hai mươi cái hít đất!"

Nhóm nữ binh không dám tin vào tai mình, liếc nhìn Dạ Lăng Mặc: "••••••"

Tổng chỉ huy điên rồi sao?

Mới vừa thực hiện xong một trăm cái hít đất, bây giờ lại thêm hai mươi cái nữa, không phải giết người thì là gì!

Đường Hạo Vũ ánh mắt cũng không tán đồng: "••••••"

Phượng Tử Hề hung hăng mà trừng mắt nhìn Dạ Lăng Mặc, đáy mắt kiên định: "Cũng chỉ thêm hai mươi cái thôi sao?"

Miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại đang sôi sục mắng người: Đồ đê tiện, dám khi dễ bà đây!

Doãn Thu nghe vậy, hai mắt hoa lên, chỉ kém nước không ngất xỉu.

"Doãn Thu, đứng vào hàng ngũ!" Người đàn ông giọng nói vừa dứt khoát, vừa lưu loát.

Doãn Thu đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc, cố hết sức đứng dậy đi vào hàng ngũ, đôi tay nắm chặt, thầm cầu nguyện cho Phượng Tử Hề: "Hề Hề cố lên, Hề Hề giỏi nhất mà!"