Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 44: Chỉ là trò đùa!




Một thân ảnh thon dài mà nhàn nhã xuất hiện ở lối rẽ khác của hành lang.

Phượng Tử Hề liếc liếc mắt một cái, không chút để ý mà thu hồi tầm nhìn, tiếp tục hướng phòng uống nước đi đến.

Dạ Lăng Mặc con ngươi thâm thúy ẩn chứa một tầng sương mỏng, lông mày hơi nhíu, cô ta quả nhiên to gan lớn mật!

Trong phòng, một nữ binh ban D tay đang cầm ấm nước đầy, bên cạnh, nữ binh khác hai mắt lóe sáng, khóe miệng giương lên nụ cười nham hiểm.

Cô ta cầm một con sâu màu xanh lá. Chính là, muốn lợi dụng lúc đối phương không chú ý, đem con sâu bỏ vào ấm nước, mà, một màn này, vừa vặn bị Phượng Tử Hề trông thấy.

Cô hai mắt nheo lại, đồng tử co chặt, tiến lên một bước, ngay lập tức bắt lấy cổ tay người này, cả người tản ra hơi thở lạnh băng, ánh mắt có phần phẫn nộ: "Lá gan không nhỏ a!

Tay phải người kia run lên, phút chốc, con sâu to tròn rơi xuống mặt đất, vặn vẹo thân mình, ghê tởm đến cực điểm.

"Cô •••••• cô buông tôi ra!" Bị bắt gặp làm trò xấu, nữ binh kia khó tránh khỏi chột dạ, mắt không dám nhìn thẳng Phượng Tử Hề.

Phượng Tử Hề con ngươi thâm thúy sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Mà, nữ binh này bị ánh mắt sắc bén của Phượng Tử Hề làm cho run rẩy, đôi môi dần dần tím tái, đáy lòng trào ra vô vàn kinh sợ.

Nữ binh ban D nhìn thấy con sâu ngọ nguậy trên mặt sàn, lập tức hiểu minh bạch chuyện gì xảy ra, trừng lớn mắt phẫn nộ, rống to: "Cô là người ban nào, vì sao nhằm vào tôi?"

Nữ binh kia rụt rụt cổ: "Tôi không có ý xấu, chỉ là muốn đùa giỡn, phải, chỉ là đùa giỡn chút thôi!"

"Ồ ——" Phượng Tử Hề phát ra một tiếng cười lạnh, ánh mắt sắc bén như mũi dao nhọn bắn về phía nữ binh ấy: "Nói đùa đúng không!"

Lời này buông ra, mang theo ý tứ khiến ai nấy đều nhíu mày khó hiểu!

Sau đó, chỉ thấy Phượng Tử Hề đi thẳng đến chỗ con sâu màu xanh lá đang giãy giụa, cầm nó lên, nhanh chóng nhét vào trong miệng nữ binh này.

"Xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ đùa giỡn thôi!" Ngữ khí vững vàng vang lên, tựa như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.

"Ọe —— ọe ——" Nữ binh đó lập tức tránh khỏi tay Phượng Tử Hề, ngồi xổm trên mặt đất, nôn mửa liên hồi.

Không được, như thế nào cũng không cho ra được, chẳng lẽ phải nuốt xuống!

Nước mắt vì thế tuôn trào mãnh liệt, cả người lăn lộn trên mặt đất, ngón trỏ dùng sức móc móc cổ họng ••••••••••••

Nữ binh ban D hiện tại mắt mở to hết cỡ, nuốt nuốt nước bọt, dạ dày không ngừng quay cuồng.

Phượng Tử Hề quá khí phách!

Quả thực không chút nào giống với lời đồn đại: kiêu ngạo ương ngạnh, được nuông chiều từ bé đến hư hỏng vô lí••••••

Ngược lại, là một cô gái yếu ghét rõ ràng, chuyên bênh vực kẻ yếu ••••••

Nhưng nếu Phượng Tử Hề mà biết được suy nghĩ trong đầu nữ binh ban D này, nhất định sẽ nói: Mỹ nữ, cô suy nghĩ quá nhiều rồi!

Bênh vực kẻ yếu là cái đạo lý gì!

Cô chỉ đơn thuần nhìn kẻ xấu xa kia có điểm không vừa mắt mà thôi!

Phượng Tử Hề liếc nhìn nữ binh đang ngồi trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên ý cười tà mị cùng lãnh khốc.

"Lăn ra ——" Thanh âm lạnh lẽo vô tình như lưỡi đao nhọn tuốt khỏi chuôi.

Nữ binh kia sợ tới mức cả người run lên, liền khóc lóc mà bò thục mạng ra khỏi phòng.

"Phượng Tử Hề ——" Thanh âm đằng đằng sát khí từ phía cửa vang lên.

Dạ Lăng Mặc khuôn mặt nghiêm túc nhìn cảnh tượng đầy uy hiếp vừa diễn ra, mày gắt gao nhăn lại, không khí chung quanh vì sự xuất hiện của hắn cơ hồ lạnh đi chục độ••••••

"Có——" Phượng Tử Hề lưng thẳng tắp, tựa như sắt thép đúc lại.

Nữ binh kia sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng, đáy lòng hơi chột dạ, tay phải lật tới lật lui góc áo Dạ lăng Mặc: "Tổng •••••• tổng chỉ huy ••••••"

Dạ Lăng Mặc ánh mắt sắc bén nhìn bàn tay đang giật giật góc áo mình, khiến cho nữ binh kia kinh hãi đến độ toàn bộ lời muốn nói lập tức nghẹn ứ trong cổ họng, run rẩy buông tay ra.

"Tới văn phòng!" Dạ Lăng Mặc dứt lời, đồng thời xoay người rời đi.