Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 2: Dược y thiên phú




Trời tối đến , màn đêm bao phủ một sắc màu đầy mê hoặc, sơn cốc tối lan mang những màu sắc hỗn tạp xám trắng và dịu dàng của ánh trăng. Những nhánh đào hơi hơi đung đưa trong làn gió nhẹ thoang thoãng một mùi hương dễ chịu đến thoải mái.

Ánh nế vàng hắt ra từ ngôi nhà tranh ấm áp, bà bà dọn xong thức ăn lên bàn, vài món ăn nhẹ nhàng có sẳn xung quanh ngôi nhà, bên cạnh còn có súp hoa đào*. Vân Minh đứng bên cạnh phụ một tay, đến phiên bà bà đem đồ dọn ra xong, có tận ba cái bát và ba đôi đũa thì hơi ngạc nhiên. “ Bà bà , chúng ta còn sống với ai nữa sao?” nàng cũng vô thức mà dùng từ ‘chúng ta’.

Lão bà là người tinh ý nhận ra sự gần gũi trong lời nói của nàng, ánh mắt hơi sáng lên rồi cụp xuống, liền đoán, coi như là nàng cũng coi bà là người nhà rồi, có thể mở rộng lòng mình tiếp xúc với người khác không phải là tốt lắm sao. “ À , còn có lão ông. Ông ấy lên núi hái thuốc rồi , chốc nữa sẽ về đây thôi.” nói đến đây ánh mắt bà lão hơi nâng lên ý cười.

Lời nói vừa dứt cửa nhà tranh liền mở ra, không khí lạnh tràn vào, một lão nhân khuôn mặt chữ Điền, hơi dài, không để ý có trẻ nhỏ bên cạnh, vừa thấy mặt lão bà đã cất tiếng trêu ghẹo. “ Bà bà nó à , bà có nhớ tôi không?” khóe môi đầy ria cũng hơi nhếch lên cười hề hề. Vừa để cái gùi hái thuốc sang bên cạnh, lão ông liền nhìn lão bà nháy nháy mắt mờ ám.

Hai người này... Vân Minh chớp mắt, cũng không kìm được cười nghẹn trong ngực, khuôn mặt vì nhịn mà đỏ cả lên , vai còn run run. Lão bà liếc xéo lão ông , lạnh lùng nói. “ Ông già này , không thấy có trẻ nhỏ sao?” Chọc cho nàng cười, thật là mất mặt a.

Lão ông lúc này mới chuyển tầm quan sát cho nữ oa vì nén cười mà suýt nội thương là nàng. Ngay lập tức thu hồi biểu tình vui vẻtrên mặt thay vào đó là vẻ hống hách. Lão hếch mặt lên cười tự mãn. “ Uy nha đầu , tỉnh rồi sao? Không ngờ y thuật của ta lại còn hảo như vậy a.” mặc dù lão không tra ra nguyên nhân vì sao nàng vẫn hảo hảo khi rơi từ vực xuống nhưng mà hơi thở cũng rất mong manh nha, xét về công cán lão cũng có phần, tự nhận mình dám xưng đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất.

Vân Minh liền híp mắt lạnh nhìn lão : “ Lão gia gia người đừng có tự mãn như vậy được không???" Đừng tưởng nàng nhìn vẻ ngoài là trẻ con nhưng sự thực là kí ức kiếp trước rất nhiều, không, là lưu giữ lại toàn bộ. Đặc biệt là dược liệu này nọ, đối với người kiêu căng thì mình càng phải kiêu căng hơn. Nàng chống cầm cười, rồi từ từ nói. "Trong số dược liệu này của người rõ ràng chưa phát huy được hết được công dụng a.” những thứ này lúc trước nàng đã đọc qua, ba chữ Bách nghệ tinh cũng không phải là hư danh.

Ngay lập tức lão liền thu hồi lại khí thể kiêu hãnh của mình , dùng ánh mắt trừng trừng nhìn nàng. Vân Minh cũng không ngần ngại chơi trò đấu mắt này với lão.

Trong căn nhà tranh tức thời nồng nặc mùi thuốc súng. Hai người đồng thờ híp mắt, chỉ tiếc là tầm mắt dừng được không bao lâu thì lão nhân nào đấy đã không chịu nổi, người chịu trước tất nhiên là lão. Không nghi ngờ gì nữa lão đành mở lời trước. “ Nha đầu dám chê bai y thuật của ta , ngươi cùng lắm chỉ là một cái tiểu nữ oa miệng còn hôi sữa không hiểu chuyện lão gia gia cũng không chấp nhất với ngươi.” Lão đại nhân đại lượng lắm không chấp nhất với tiểu nữ hài như nàng đâu. Ánh mắt lóe lên nhìn lão bà ý hỏi 'lão gia gia'??? Đổi lại chính nụ cười trên môi lão bà , coi như hiểu.

“ Thật sao? Vậy nha đầu ta hỏi gia gia người , trong đơn thuốc của người gồm có tám vị , tất thảy là ba mươi bảy lạng sắc mỗi ngày ba lần đúng không?”

Lão ông tuy có hơi ngạc nhiên nhưng như thế thì có ý nghĩa gì. “...” tầm mắt hơi nâng lên, nữ hài này là người của tiệm thuốc hay sao???

Nhìn biểu tình hơi lay động của lão, môi đỏ hơi nâng lên, Vân Minh nhẹ nhàng nói : “ Nhưng người không biết rằng nó còn thiếu hai vị rất quan trọng sao?” con ngươi hơi đảo nhàn nhạt ý cười. Vậy...

“ Ngươi nói thử xem.” Lão không tin với y thuật cả lời lão lại thua một nha đầu chưa đến năm tuổi.

“ Nếu thêm vào trong một lạng Trấn Diệp Thảo và hai lạng Huyết Dụ thì sẽ có công hiệu nhanh hơn và các dược liệu còn lại cũng không uổng phí.” ngắn gọn dứt khoát, lời này nói ra chính là lấy một cái thiện cảm trước đã.

Một lời nói ra nhanh chóng làm cho lão ông sửng sốt. Trong lòng lẩm nhẩm , suy đi tính lại , dựa vào dược tính kị hiềm , mọi vị lại thật cần như thế. Khuôn mặt lão chuyển chuyển từ không tin sang tin rồi thành không thể tin được. Cuối cùng thấy không có gì đáng bắt bẻ được lão đàng thở dài nói : “ Xú nha đầu khá khen cho ngươi , chỉ một đơn thuốc mà khiến ta tâm phục khẩu phục. Chỉ tiếc...” nói rồi lắc lắc đầu.

Trong con ngươi giáng sắc nhận ra ánh mắt nuối tiếc của lão là có ý gì. Khuôn mặt dưới bức màn sa mỏng liền hiện lên một nét tươi cười giảo hoạt : “ Lão gia gia , ta nói người thu lại ba chữ ‘Xú nha đầu’ lại đi." Bây giờ độc còn trên người nàng, dung nhan bị hủy một nửa nhưng mà với việc nàng trù tính tất nhiên độc này có thể hết. " Độc trên mặt không phải là không có cách giải.”

Lão ông và lão bà tức thời nhìn nhau, đúng là tiểu nữ trước mắt là đứa trẻ khôn ngoan nhưng có nhiều thứ không thể tùy tiện nói ra được, đặc biệt là những thứ thiên cổ kì chất này. Loại độc dùng trên mặt nàng không phải là một loại độc bình thường. Người người biết đến nó là nằm trong Thiên hạ tam đại kỳ độc , thực ra là có tới bốn loại nhưng đồng đứng thứ ba có hai loại độc , trong có có loại độc này – Bách trùng độc.

Nhìn rõ trong mắt lão ông và lão bà đều là không tin tưởng nàng nhẹ giọng nói tiếp : “ Loại độc này là dùng 360 loại độc trùng mà độc thành. Thực ra thời gian hạ độc mất gần ba năm , thay phiên sử dụng từng loại độc. Cứ mỗi ba ngày sẽ hạ một độc , nhìn theo những trùng độc trên mặt con thì hẵn là đã hạ xong độc này. Phải không?” khuôn mặt cũng không có nhiều thay đổi , tầm mắt dừng trên mọi biểu tình trên mặt hai người.

Bởi lẽ độc này là kịch độc nên rất ít người biết rõ chân chính về nó như thế nào, chỉ có những người là Độc nhân sư chuyên gia tìm hiểu về độc thì mới biết đên, không những thế độc này đã gần như bí truyền từ lâu. Nữ oa trước mắt này làm sao lại biết rõ như vậy??? Đôi khi con người ta không nên dùng những thước đo bình thường để nhìn mọi người khác nhau và nhóc con này phải chăng là một người như vậy. Nghĩ đến đây trên khuôn mặt cũng thay thế bằng một nét nghiêm chỉnh, tiếp lời của nàng. “ Đúng vậy , nhưng kỳ lạ ở điểm , độc này hoàn toàn không gây hại cho người mà chỉ hủy đi dung mạo và ba năm lại tái phát đau đớn một lần.”

Nghe đến lời này , mâu quang giáng sắc lóe lên , nắm ngay điểm mấu chốt mà giải thích tiếp. “ Theo gia gia , người vì sao lại không gây nguy hiểm tính mạng?" Mỗi loại độc được hạ dần theo mấy năm như vậy độc đều là kịch độc, chỉ cần một lượng nhỏ hoàn toàn có thể gây chết người, độc sau dược tính lớn hơn độc trước, độc chồng độc, chỉ là ngay cả người chế ra loại độc này lại hoàn toàn không biết được rằng để độc tính theo đúng chu trình đó đã để lại một lỗ hổng. " Đơn giản chỉ là theo quy tắc Độc khắc độc , dựa vào đó cũng sẽ tìm ra phương pháp giải độc.” nói xong tầm mắt dừng trên thức ăn trên bàn đã ngụi gần hết , hơi nhíu nhíu mày.

Lão ông lâm vào trầm tư , này nói ra cũng thực không phải không có lý lẽ , nhưng tra từ loại độc đầu tiên đến loại độc cuối cùng không phải là chuyện đơn giản , tốn rất nhiều thời gian , thậm chí còn phải tìm nhiều loại thuốc cực quý hiếm mới có thể giải được , trên cơ bản là điều không thể , vì giữa các loại độc ấy còn có sự tương xung tương khắc với nhau.

Vân Minh nhìn ra những tính toán trong đôi con ngươi của lão ông , nàng cũng thực không muốn chơi trò ta nói , ngươi nghe này nữa , tận mắt chứng kiến thì tốt hơn a. “ Gia gia , hẳn là nên tận tường nhìn thấy thì mới tin đi.” Tầm mắt dừng trên bàn thức ăn sớm đã nguội. “ Thức ăn cũng đã nguội rồi ăn thôi , có chuyện gì thì để sau hẳn tính nga.”

Lão ông cùng lão bà hơi nhíu mày, chỉ là vấn đề này hơi rắc rối chi bằng để lại phía sau hẳn tính cũng không muộn, liền dời chú ý xuống bàn, ăn cơm. Một lát sau đồ trên bàn cũng vơi đi gần hết. Vân Minh mới nhỏ giọng hỏi : “ Gia gia , bà bà hai người có thể dạy cho con võ công được không?” con ngươi mang ý cười nhợt nhạt nhìn hai người , giáng sắc lại có thần thái kiên định. khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn lên chứa đầy vẻ chân thành.

Nghe lời này lão bà bà cũng không khỏi ngạc nhiên , bà tự nhận mình cũng ít khi dùng đến nội công, từ lúc nàng tỉnh dậy đến giờ, bà bà tự nhận chưa có dịp dùng qua nội công , mà thế nào trong khoãng thời gian ngắn này lại bị người khác dễ dàng phát hiện như vậy chứ. Mà này lại là một cái tiểu nữ oa a. Không kìm được sự ngạc nhiên lão bà bật hỏi : “ Làm sao con biết?” tiểu nha đầu này làm cho bà chịu không ít kinh hỉ a.

Tầm mắt lướt qua lão ông , nhận thấy một tia xao động trong mắt lão , như vậy cũng đủ , Vân Minh hài lòng cười nhẹ “ Người không phải là đã nói cho con biết ngay từ lúc con nhìn thấy người lần đầu tiên không phải sao?” dừng trên khuôn mặt chứa ý không tin của lão bà một chốc nàng lại nói tiếp : “ Thứ nhất , lúc người bước vào rõ ràng còn mang theo một chậu nước ấm đầy , mà bước đi lại trầm ổn không hề có điểm xê chuyển , này nếu có một người hẳn đẩy cũng chưa ngã được." Một người đã quá lục tuần mà vẫn khỏe mạnh như vậy thật là hiếm có." Thứ hai , lúc người đặt chậu nước xuống , mặt nước không hề có chau động như người thường , chỉ là nhẹ nhàng chau đảo." Điều đó chứng tỏ sức giữ thăng bằng của lão bà thực hơn người thường. Và cuối cùng. " Thứ ba là tuổi tác , dựa vào mái tóc đã điểm bạc của người hẳn cũng đã ngoại thất tuần , nhưng thần sắc lại ôn nhuận , hồng hào , hoàn toàn không hề có dấu hiệu của tuổi tác làm ảnh hưởng đến. Dựa vào ba điểm khác thường trên con nghĩ những người có võ công thậm chí là thượng thừa mới có được như thế. Phải không?”

Đúng là rất oanh động a! Nhìn biểu tình vẫn đạm phong khinh của nàng , hai người thực có lúc nghĩ những lập luận như thế này làm sao lại hội được trong đầu nàng. Nhưng lời nói ra tuyệt không có sơ hở. Lão bà không khỏi sửng sốt thế nào mà mình lại bị một nha đầu quan sát cặn kẽ, vạch bao nhiêu điểm thiếu sót như thế a. Chứng tỏ mình thật là quá khinh suất. Bây giờ bà chính là một lão bà bình thường a. Lão ông cũng không khỏi sáng mắt lên cười hề hề , tặng cho nàng một câu : “ Nha đầu , hảo.”

Vân Minh chớp ngay thời điểm. “ Gia gia , người nói có thể dạy võ công cho con được không?” đôi con ngươi tinh nghịch dừng lại trên khuôn mặt còn vương nét đắc ý của lão.

Nhưng dù sao lão ông này cũng là một người khôn ngoan , đảo mắt suy nghĩ một chốc , mới thở ra một hơi. “ Được , nhưng với điều kiện ngươi nói độc trên mặt ngươi có thể giải , ta chờ đến ngày mà ngươi có thể giải được thì ta sẽ dạy cho.” Lão nhất định không cho qua dễ dàng như vậy , muốn giải được độc này , còn lâu đi. Lão không tin một nha đầu mới tý tuổi mà lại có thể giải được.

Hài lòng sau khi nghe câu trả lời mang đầy tính khiêu khích của lão , Vân Minh cười chói lọi hướng lão ông chìa ngón tay út ra : “ Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Lão ông cũng không thấy việc thách đố với một nữ hài năm tuổi này là chuyện gì quá mất thể diện , ngón tay cũng chìa ra nghéo với ngón nhỏ trắng noãn của nàng. “ Hảo. Nhất ngôn cửu đỉnh.”