Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 35: Sau tiệc rượu




Lệnh đại nhân híp mắt nhìn người nói chuyện, hóa ra là người vẫn hay đối đầu với hắn - Miêu đại nhân, khó chịu mà nói rằng: “Đã như vậy, Miêu đại nhân có biện pháp gì tốt?”

Miêu đại nhân nở nụ cười bỉ ổi: “Giang Nam chúng ta có Như Vân mỹ nhân, Vương Gia nhất định chưa từng trãi qua chuyện nam nữ phong tình vạn chủng, vậy chúng ta sẽ dâng lên cho Vương gia hai vị mỹ nhân. Có lẽ Vương Gia rất thích mỹ nhân quyến rũ câu người, chỉ là ngượng ngùng không dám nói ra mà thôi, ta xem làm sao thoátt được danh kỹ nổi danh sông Tần Hoài...”

Người vừa nãy mở miệng đánh gãy lời của hắn: “Không bằng dùng kim ngân tài bảo đi! Kim ngân tài bảo đáng tin nhất! Trên thế giới này ai mà không ham tiền?”

“Hắn là ai? Hắn là Vương Gia, bảo bối gì mà chưa từng thấy, những món tài bảo củng chúng ta chỉ là vặt vãnh.” Miêu đại nhân khịt mũi coi thường trả lời.

Nghe thấy có người phản bác chính mình, người kia chầm chậm nói rằng: “Không nhất định là như vậy. “

“Luyến đồng, mỹ nhân, kim ngân tài bảo!” Mắt thấy mấy người này ồn ào sắp muốn đánh nhau rồi. Lý Thanh Nhữ vội cản bọn họ lại: “Các vị đại nhân đừng làm trò, nghe ta nói một lời”

“Ngươi nói đi” Mấy người cùng nhau trừng mắt về phía Lý Thanh Nhữ, như muốn đem hắn xé ra.

Lý Thanh Nhữ bị ánh mắt của bọn họ dọa đến rụt cổ, khí thế yếu ớt trình bày: “Nếu không thì luyến đồng, mỹ nhân, kim ngân tài bảo đồng thời dâng lên. Hắn thích cái gì thì nhận cái nấy, vậy mục đích của chúng ta không phải là đạt rồi sao.”

Mấy vị quan chức nghe lễ vật của mình đưa ra ý kiến có thể được Vương gia thu nhận lập tức thu hồi kiêu ngạo, ngồi đàng hoàng an vị, mọi chuyện trở lại ôn hòa hơn. Dùng bữa dùng bữa, uống rượu uống rượu, nhưng mà không có ai nghĩ đến sẽ xì tiền ra mua những lễ vật này.

Lý Thanh Nhữ trong lòng than khổ tự nhủ xui xẻo rồi, một lát mới chậm rãi nói rằng: “Vậy các vị chúng ta gom tiền lại đi”

“Được, tập hợp tiền.” Mỗi người đều sảng khoái nói.

“Nhưng mà làm như thế nào...”

**

Lý Thanh Nhữ cùng các đồng liêu thống nhất đưa thiệp mời đến phủ đệ nơi Phương Đàn ở. Nhìn thấy cử phủ đệ đóng kín hắn cũng không dám đến gõ cửa. Hắn rụt rè trước cửa lớn đi tới đi lui, đôi mắt thỉnh thoảng hướng về cửa lớn kia nhìn một chút, ước ao có người từ bên trong đi ra. Kết quả đợi một canh giờ vẫn không thấy có người nào đi ra, hắn bước mạnh chân không nghĩ nhiều nữa tiến lên đưa tay đập váng cửa ầm ầm. Chỉ chốc lát sau bên trong phủ đệ có tiếng mở cửa vang vọng. Hoán Sơn từ sau cửa nhỏ ló đầu ra, xem kỹ người trước mặt trên dưới một phen mới mở miệng hỏi: “Ngươi là ai, từ đâu đến đây?”

Lý Thanh Nhữ vẻ mặt tươi cười chắp tay nói: “Tại hạ Lý Thanh Nhữ, khảo quan Giang Nam, đến đây cầu kiến Thành vương gia.”

Hoán Sơn từ sau cửa đi ra ngay ngắn đứng ở cửa: “Đại nhân có chuyện gì tìm Vương Gia?”

“Vương Gia từ xa đến Giang Nam, đường xa đi lại khó khăn. Tại hạ muốn mời Vương Gia họp mặt cùng tại hạ và mấy vị đồng liêu bày tỏ lòng hiếu kính. “

Hoán Sơn cong eo (chổ này chả lẽ edit là cong đít, cái tư thế này không hình dung ra nổi) nói: “Đại nhân xin mời chờ trong chốc lát, tiểu nhân đi bẩm báo với Vương Gia một tiếng.”

Lý Thanh Nhữ chắp tay: “Đa tạ” vừa mới dứt lời cửa lớn trước mặt liền đóng lại.

Tuần phủ Giang Nam sắp xếp cho Phương Đàn một trạch viện hóa ra là nhà của một phú thương. Lúc Giang Nam tuần phủ phái người đến trưng dụng trạch viện này, vị phú thương ban đầu còn không đồng ý, nhà của mình dựa vào cái gì mà cho người khác vào ở, thế nhưng nghe những quan binh kia nhắc đến Thành vương gia hắn ngay lập tức đồng ý dọn ra ngoài. Đối với quan lại mà nói thì Phương Đàn chính là uy danh, nhưng đối với thương nhân và dân chúng mà nói thì Thành vương là người bọn họ kính trọng. Nếu như không có Thành vương gia những năm trước đây tại triều đình ra sức đề ra các chính sách thương nông quan trọng, địa vị thương nhân bây giờ cũng sẽ không được đề cao, sơn hà này tiền tài cũng sẽ không phồn vinh như vậy. Nếu như Vương gia muốn vào ở trạch viện của mình có nghĩa là rồng đến nhà tôm, tiền tài phân phất, chuyện tốt như vậy tại sao không làm. Phú thương vui cười hớn hở liền dời ra ngoài, Giang Nam tuần phủ đưa hắn tiền thuê hắn không lấy mà còn hy vọng Phương Đàn có thể lưu lại lâu dài.

Cái gã phú thương này tuy rằng giàu đổ vách thế nhưng cũng học đòi văn vẻ, trang hoàng phủ đệ của mình thật xa hoa, có núi có sông có cầu có đình. Khuôn viên không chỉ mang đường nét đặc trưng của vùng Giang Nam, còn có một chút nét đặc thù phương Bắc, có lẽ gã phú thương này là người Phương Bắc. Phương Đàn ở đây mấy ngày hay cùng Tống Ứng Diêu đi dạo khắp phủ thăm dò cảnh sắc bên trong.

Hoán Sơn đi tới hậu hoa viên, rất xa liền nhìn thấy hai người đứng cạnh một khóm hoa, Vương Gia khom lưng đưa tay chọn bông hoa đang nở, ngón tay gập lại, Vương phi đưa tay ra muốn ngăn cản thì đã không kịp, Vương Gia tay đã cầm đóa hoa tươi. Vương phi dường như đang hờn dỗi điều gì, Vương Gia chỉ mỉm cười nhìn nàng ấy. Chờ khi Vương phi dỗi đủ rồi, Vương Gia vẫn như tươi cười đưa cài hoa lên tóc Vương Phi, ở bên tai của nàng nói câu gì đó. Vương phi ngẩn người, sau đó lập tức đỏ mặt, Vương Gia đưa tay đưa nàng ôm vào trong ngực, nét cười càng hoan hỉ.

Lúc này đã nhập xuân, hậu hoa viên hoa nở khoe hương, hai người cứ thế đứng cạnh khóm hoa trông như một đôi tình lữ vô cùng xứng đôi, Hoán Sơn nhìn mãi cũng không dời mắt. Mãi đến tận khi Phương Đàn thấy hắn nhìn mình chăm chú hai tay mới thả Tống Ứng Diêu ra hỏi hắn: “Chuyện gì?” Tống Ứng Diêu cũng từ trong lòng Phương Đàn rời ra, hai người cùng nhau nhìn hắn.

Hoán Sơn lập tức định thần cúi đầu: “Vương Gia, bên ngoài có người tìm.”

“Ai?” Phương Đàn hỏi.

“Là giám khảo khoa cử lần này, Lý Thanh Nhữ Lý đại nhân.”

“Vậy sao? Nói hắn chờ bản vương ở đại sảnh.”

“Vâng.” Hoán Sơn hoàn thành nhiệm vụ của mình, xoay người rời đi.

Chờ Hoán Sơn đi rồi, Tống Ứng Diêu cũng nói với Phương Đàn rằng: “Vậy thần thiếp về trước, Vương Gia đi gặp khách đi.” Nói nàng xoay người liền muốn đi.

Phương Đàn kéo nàng lại: “Nàng đi cùng ta đi.”

Tống Ứng Diêu vội vã lắc đầu: “Chuyện này không hợp...”

Phương Đàn nhíu mày: “Nàng lần trước không phải cùng ta đã gặp cái đại thần hay sao?”

Tống Ứng Diêu không phục lầm bầm: “Đó là Vương Gia ép thiếp đi...”

“Ta mặc kệ, nơi này bản vương lớn nhất, ta nói cái gì chính là cái đó, nàng dám từ chối sao?” Nói xong cả da mặt đều xị xuống, thật giống như nếu Tống Ứng Diêu dám nói 'Không', Phương Đàn lập tức liền trở mặt.

Tống Ứng Diêu còn đang do dự, Phương Đàn liền bá đạo kéo tay của nàng, vừa đi vừa nói: “Đi đi, mau về thay y phục.”

Lý Thanh Nhữ ở đại sảnh đợi hồi lâu cũng không thấy có người đến, lấy ống tay áo lau cái trán đổ mồ hôi, xong thì cầm chén trà vừa nãy hạ nhân mang lên đưa lên miệng uống cạn. Hắn nôn nóng đứng lên ngồi xuống, lại nghĩ đến Vương Gia một hồi nếu như thấy hắn ở trên đại sảnh nôn nao chẳng phải là vô lễ hay sao. Hắn lại đong đưa thân hình thịt mỡ ngồi xuống, vươn cái cổ dài nhìn chăm chăm vào bức mành trước mặt. Không nghĩ mành cửa đột nhiên nâng lên, dọa hắn hết hồn vội vã thu hồi cái cổ dài của mình lại.

Phương Đàn từ trong đi ra, Tống Ứng Diêu nhăn nhó đi theo phía sau nàng.

Lý Thanh Nhữ gặp người đã đến từ trên ghế đứng lên hành lễ: “Hạ quan ra mắt Vương Gia!”

Phương Đàn khách khí trả lời: “Lý đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi.” Nàng ngầm quan sát người trước mặt, không nghĩ Lý Thanh Nhữ lại có vẻ ngoài như vậy, nghe cái tên rất nhẹ nhàng, ai ngờ người với tên đúng là một trời một vực. Cũng hơi buồn cười nên nửa ngày sau mới xoay người ngồi vào ghế, mà Tống Ứng Diêu bởi ăn mặc quần áo hạ nhân chỉ có thể đứng bên cạnh nàng.

“Tạ ơn vương gia“. Lý Thanh Nhữ khom lưng lùi về phía sau, vì để giảm bớt nội tâm căng thẳng, hắn hít sâu một cái, nhưng khi mũi hắn vừa hít mạnh liền phát tiếng kêu như heo. Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu đều thấy cảm thấy kì dị nhìn về phía hắn, hai người vẻ mặt biểu tình giống y chang nhau.

Lý Thanh Nhữ hồn nhiên không biết gì hỏi: “Vương Gia làm sao?”

Phương Đàn sắc mặt có chút lúng túng cười to: “Không có gì.” Đôi mắt liếc Tống Ứng Diêu còn đang nhìn hắn, Phương Đàn vung cây quạt trong tay gõ nhẹ vào ót của nàng, ra hiệu nàng thu hồi ánh mắt.

Tống Ứng Diêu bị nàng gõ đau vuốt vuốt cái ót, lén lút trừng nàng một cái, quay đầu không nhìn đến Lý Thanh Nhữ nữa.

Lý Thanh Nhữ thấy Vương Gia nở nụ cười, không biết nguyên do là gì cũng theo nàng cười lên.

“Đại nhân đang cười cái gì?” Phương Đàn mỉm cười hỏi.

Lý Thanh Nhữ bị Phương Đàn hỏi lập tức thu hồi nụ cười, nghiêm trang nói: “Không có gì.”

“Ừ...” Phương Đàn ánh mắt mang theo ẩn ý nhìn hắn “Hay là đại nhân có sự tình gì cao hứng mà không dám nói cho bản vương nghe”

Lý Thanh Nhữ tuy rằng có ngu nhưng cũng biết xem sắc mặt, vội vã quỳ xuống: “Hạ quan thật không có gì cao hứng.”

“Nếu Lý đại nhân không muốn cùng bản vương chia sẻ chuyện vui thì thôi vậy. Đứng lên đi.” Phương Đàn ôn hòa nhã nhặn nói với hắn.

Lý Thanh Nhữ hiện tại hận không thể đánh mình vài bạt tai, vô duyên vô cớ cười cái gì mà cười, nếu như không cẩn thận chọc giận Vương Gia, chính mình chịu không nổi, thấy Phương Đàn không truy cứu, hết hồn nói: “Tạ ơn vương gia.” Hắn chậm rãi bò dậy một lần nữa đến ghế ngồi xuống, ánh mắt rơi trên người Tống Ứng Diêu đứng bên cạnh Phương Đàn, thấy nàng quả nhiên như lời Lệnh đại nhân từng nói, cả người lộ ra mùi vị luyến đồng, lẽ nào thật sự bị hắn đoán đúng? Vương Gia căn bản không thích nữ tử, như vậy lễ vật mỹ nhân có nên đưa lên không? Không bằng lưu lại cho mình hưởng dụng, nhìn xem những em mỹ nhân kia đẹp như thế, lãng phí thì tiếc quá...

Phương Đàn thấy hắn nhìn Tống Ứng Diêu không chớp mắt, trong lòng không vui, nắm tay ho nhẹ một tiếng hỏi: “Lý đại nhân, hôm nay tìm đến bản vương có chuyện gì không?”

Lý Thanh Nhữ từ trong tay áo lấy ra một tấm thiệp mời, đứng lên khom lưng đưa về phía Phương Đàn: “Hạ quan cùng mấy vị đồng liêu vì Vương Gia tổ chức một buổi tiệc nhỏ, muốn vì Vương Gia tẩy rửa phong trần.”

Phương Đàn tiếp nhận thiệp mời mở ra xem một phen, chỉ nghe Lý Thanh Nhữ nói tiếp: “Ngày 20 tháng 1 tửu lâu Đỗ Khang, đến lúc đó hi vọng Vương Gia đến tụ hội!”

“Ừ” Phương Đàn gật nhẹ, sau khi xem xong đem thiệp mời bỏ qua một bên “Đến lúc ấy bản vương nếu có thời gian nhất định sẽ đi.”

Lý Thanh Nhữ đạt được mục đích gật gù vô cùng phấn khởi rời đi.