"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 27: Chúng ta chia tay đi!!!




*********** Em nói chia tay không phải vì em đã hết yêu anh, em nhận thấy mình không xứng với anh, chia tay rồi, anh phải sống thật tốt, đừng tự dằn vặt bản thân, vì tất cả lỗi đều là do em, anh không có lỗi*************"Chúng ta chia tay đi, em không còn yêu anh nữa" Vương Gia Hân khó khăn mở miệng nói, cô cúi gầm mặt xuống, cô không có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh.

Dược Khải Minh ngỡ ngàng anh không ngờ cô lại nói như vậy:

"Gia Hân em có biết mình đang nói nói gì không?"

Anh tức giận nói lớn

"Rút lại những lời em vừa nói cho anh, anh sẽ coi như em chưa từng nói" anh nắm chặt lấy bả vai cô rồi nói, anh rất sợ khi cô nói không cần anh.

"Em nói rồi em muốn chia tay" Vương Gia Hân nức nở nói.

Dược Khải Minh đang định nói gì đó thì chợt cửa phòng bệnh mở ra, ba mẹ cô hai người bước vào, vừa nhìn vào ông bà Vương cũng đã nhận ra hai người đang cãi nhau.

"Gia Hân, con gái con sao rồi?" Bà Vương tươi cười nói coi như không nhận ra sự khác lạ của hai người.

"Bác trai, bác gái hai người ở lại con ra ngoài một lát" nói rồi anh đứng dây, ra ngoài, anh cần yên tĩnh để suy nghĩ. Ông Vương cũng ra ngoài theo.

Trong phòng bà Vương ôm lấy Vương Gia Hân vào lòng, nhẹ nhàng nói:

"Khải Minh là muốn tốt nên mới giấu con, con đừng vì hiểu lầm mà dẫn đến hai đứa cãi nhau" bà vỗ nhẹ lên lưng cô.

"Mẹ....hai chúng con chia tay rồi, con không xứng với anh ấy" Vương Gia Hân nức nở nói đứt quãng.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều bây giờ con nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, lúc tỉnh dậy mọi chuyện sẽ qua thôi"

Cô gật đầu rồi nằm xuống nhắm mắt lại, có lẽ cô khóc quá nhiều nên không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.

Dược Khải Minh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh.

"Bác biết không nên tò mò nhưng mà tại sao hai đứa lại cãi nhau?" Ông Vương ngồi bên cạnh, giọng nói nghiêm nghị vang lên.

"Cô ấy nói con ở bên cô ấy là vì thương hại, vừa nãy cô ấy nói muốn chia tay với con"Dược Khải Minh cười khổ, anh cũng không giấu diếm mà nói cho ông Vương nghe.

Ông Vương đặt tay lên bả vai anh nói:

"Cho con bé một chút thời gian"

"Cháu biết, cháu sẽ chờ cô ấy bình tĩnh lại"

Anh cười, quay mặt lại dối diện với ông Vương, kiên định nói:

"Cháu nhất định sẽ không chia tay với cô ây, một tháng hay một năm hay mười năm cháu vẫn sẽ chờ cô ấy"

Ông Vương mỉm cười.

"Bác vào với cô ấy đi, cháu không sao cả" anh nói với ông Vương.

Ông Vương cũng không nói gì chỉ đứng dậy đi về phía cửa trước khi ông mở cửa ông quay lại nói với anh một câu:

"Tối nay bác phải về khi đó phải nhờ cháu chăm sóc Gia Hân rồi""

Dược Khải Minh bật cười gật đầu chắc nịch, anh biết ba Vương là đang cố tạo cơ hội cho anh được nói chuyện với cô. Anh sẽ không phụ lòng của ba Vương.

Ông bà Vương ở lại bệnh viện cho đến tối khi cô tỉnh lại:

"Gia Hân ba mẹ cũng già rồi ở lại bệnh viện lâu cũng khó chịu, lát ba mẹ phải về Khải Minh sẽ thay ba mẹ ở lại chăm sóc cho con" Ông Vương nói.

Vương Gia Hân vội nói:

"Con ở đây còn có y tá mẹ bảo anh ấy về đi con không cần anh ấy phải chăm sóc"

"Có người nhà ở bên vẫn tốt hơn, nghe lời ba" ông Vương cố tỏ ra nghiêm khắc nói với cô.

"Ba mẹ chúng con chia tay rồi" Vương Gia Hân khó khăn mở miệng giải thích với ông bà Vương. Bên ngoài cô cố tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng thì không khỏi lo sợ, cô sợ khi gặp anh dối diện với những lời nói, cử chỉ quan tâm của anh cô lại không kìm lòng được muốn xin lỗi anh rồi quay lại với anh. Cô không thể vì bản thân mà troí buộc anh cả đời ở bên cô, nếu cô không thể đi lại được thì sao, cô không cho phépbản thân mềm lòng vì anh.

Vương Gia Hân đang mải suy nghĩ thì chợt cửa phòng mở ra, bóng dáng mà cô lo sợ xuất hiện rõ mồn một trước mặt cô. Anh ngồi xuống chăm chú nhìn gương mặt cô đang mải mê suy nghĩ mà không biết anh đã vào phòng.

Anh đưa tay lên chạm vào má cô, khiến cô bừng tỉnh, cô vội quay mặt về hướng khác tránh bàn tay của anh.

Cô nói:

"Ba mẹ tôi cũng về rồi, anh không cần phải giả bộ, anh về đi tôi không cần anh phải ở lại"

Vương Gia Hân thay đổi cách xưng hô nói chuyện tỏ vẻ như không quan tâm anh, như thể hai người là hai người xa lạ vậy.

Dược Khải Minh cố nén tức giận khi tháy cô thay đổi cách xưng hô anh đổi chủ đề:

"Gia Hân, em có muốn ăn gì không?"

Cô trừng mắt với anh nói:

"Tôi nói rồi anh về đi, tôi không cần anh"

Nói rồi cô nhíu mày cô gắng không kêu lên khó khăn nằm xuống giường quay mặt về phía khác, coi như anh không tồn tại.

Chương này ta viết hơi lủng củng vì bị mất bản thảo, các nàng chịu khó đọc nhé.╭(╯ε╰)╮