"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 3: Dự tiệc




Dược Khải minh nói sẽ đưa cô đến bữa tiệc nên cô muốn xin phép về sớm để chuẩn bị thì anh chẳng nói chẳng rằng lôi cô ra khỏi phòng rồi nhét cô vào xe lái xe đi. Trên đường đi, cô đã hỏi anh rất nhiều nhưng anh chẳng nói gì. Đi được khoảng ba mươi phút, anh dừng trước của một trung tâm, dừng xe, anh lôi cô ra ngoài nói gì đó với nhân viên mà cô không nghe thấy sau đó anh rời đi. Cô bị họ lôi vào trong phòng từ đầu đến cuối đều không nói được một câu nào. Sau một hồi cuối cùng thì họ cũng dừng lại, cô được họ đưa ra chỗ của anh. Tuy cô đứng sau lưng anh nhưng cô vẫn nhận ra được là anh đã thay đổi trang phục. Cô nhìn anh, dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình anh xoay người đối diện với cô, Bạch Phương Nhã ngại ngùng cúi đầu che đi khuôn mặt đang đỏ lên vì bị anh nhìn. Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới lại gần chỗ cô, nhẹ nhàng đặt đôi giày xuống trước mặt cô. Chờ một hồi lâu mà cô vẫn không chịu đi giày vào, lúc này anh mới lên tiếng:-Còn không mau đi vào!!!!

Câu nói lạnh lùng có phần tức giận của anh đã lôi cô trở lại thực tạ, lúng túng xỏ đôi giày vào. Cô nhìn theo bóng anh, bây giờ anh đã đi được một đoạn khá xa rồi, chỉ nhìn anh đi thôi cô cũng đã thấy anh rất đẹp trai rồi bảo sao có rất nhiều cô gái mơ ước có được anh.

"A!!!! Bạch Phương Nhã mày đúng là mê trai mà!!!" Cô than nhẹ trong lòng, lúc này cô mới nhớ ra là mình đang đi giày cao gót nha cô rất muốn chạy theo anh nhưng phải làm sao đây??? Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đi giày cao gót đây là lần đầu tiên cô đi nó cô rất sợ bị ngã.

Dược Khải Minh đã ngồi trong xe chờ cô rồi mà cô vẫn chưa ra. Nhìn cô cẩn thận đi từng bước mà anh không khỏi nhíu mày"Là do anh đi quá nhanh khiến cô không đuổi kịp hay là do cô không đi được giày cao gót đây??? "Anh nghĩ. Ngồi nhìn cô đi thôi đã khiến cho một con người lạnh lùng như anh cũng phải bật cười. Cô đi từng bước, từng bước, khuôn mặt cau có mày đẹp nhíu lại bàn tay cô nắm chặt vào váy"Thật trẻ con". Vất vả lắm cô mới lên được xe, cô nhìn anh nhưng lại không nói gì cô quay đầu nhìn thành phố qua cửa kính. Còn anh, anh chẳng nói gì chỉ lẳng lặng lái xe đến bữa tiệc.

Đến bữa tiệc, Dược Khải Minh bước xuống xe, mở cửa cho cô, nhìn anh lúc này thật dịu dàng khác hẳn với cái vẻ lạnh lùng của anh những lúc anh làm việc. Anh đưa tay về phía cô tuy ngại ngùng nhưng cô vẫn khoác tay anh đi vào bữa tiệc. Hai người vừa mới bước vào đã nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nam thì anh tuấn nữ lại vô cùng xinh đẹp.Anh mặc trên người một bộ đồ tây vừa toát lên vẻ lịch sự hơn thế còn làm tăng thêm vẻ đẹp của anh, hôm nay anh vuốt tóc về đằng sau nhìn anh chững chạc hơn mọi ngày . Còn cô cô mặc một chiếc váy ngắn dài đến đầu gối màu hồng cánh sen, phần trên thì ôm sát còn phía dưới thì lại xòe ra nhìn cô như một nàng công chúa vậy. Chiếc váy cúp ngực tôn lên bờ vai và nước da trắng của cô, không trang điểm đơn giản là tô một l[ps son và đánh một chút má hồng nhưng nhìn cô đã rất xinh đẹp rồi nhìn anh và cô hai người thật đẹp đôi.

Dược Khải Minh cùng Bạch Phương Nhã đi chào hỏi các đối tác của công ty. Được một lúc thì anh bảo cô ngồi nghỉ anh sẽ đi chào hỏi sau đó sẽ quay lại . Cô ngồi trên ghế mỉm cười nhìn anh thật hoàn hảo, cô nhớ tới lần đầu tiên cô gặp anh, anh đã mỉm cười với cô. Nhớ lúc cô bị thương ở tay anh đã băng lại giúp cô lúc ấy tim cô đã đập lỗi một nhịp. Hơn thế anh còn đưa cô về nhà những lúc tăng ca, cùng cô đi ăn cơm đôi khi anh còn chủ động nói chuyện với cô. Ban đầu cô không lí giải được tại sao mình lại đỏ mặt, tại sao mỗi lần anh nhìn cô là tim cô lại đập nhanh hơn nhưng giờ thì cô biết rồi quan hệ của cô đối với không đơn thuần chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa rồi mà đó là một thứ tình cảm nam nữ cô đã yêu anh mất rồi!!!

Đang mải mê suy nghĩ mà cô không hề hay biết bên cạnh mình đã xuất hiện hai người phụ nữ. một cô gái còn ít tuổi . Trong hai người đó một người phụ nữ trung niên là mẹ anh, cô biết bà vì có một lần có một bài báo đã phỏng vấn mẹ anh, còn cô gái trẻ này thì cô không biết. Hai người họ lôi cô ra khỏi bữa tiệc rồi khoanh tay đứng nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ "Cô đâu có làm gì họ" Cô nghĩ.

Chương này dừng ở đây thôi nha hôm nay nếu được mình sẽ đăng thêm một chương nữa mọi người cùng chờ nhé(^_^).