Vương Gia Này, Ta Muốn

Quyển 1 - Chương 22: Đến phủ thượng thư chơi một ngày (1)




Sắc trời đã dần tối, Phiêu Tự muốn ở lại sơn trang với Điệp Vũ. Nên Lưu Quang đã từ biệt hai người bọn họ và lên đường trở về Vương phủ.

Lúc gần đi, mỗ Vũ đã vỗ ngực cam đoan với Mộ Dung Điệp Vũ, nói rằng nhất định sẽ khiến nguyện vọng của nàng trở thành sự thật. Người sau mang theo nụ cười trở về, nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra thì chuyện này phát triển đến đây, các nàng cũng mơ hồ nhìn ra tiểu hộ vệ ở bên cạnh Tam ca không đơn giản! Tạm thời không đề cập tới chuyện khác,  nhưng ít nhất là Tam ca rất dung túng nàng. Nếu không cũng sẽ không để cho nàng ba lần bốn lượt có các hành động lỗ mãng như vậy, nhưng cũng không nói một tiếng nào, thậm chí còn che chở cho nàng.

Mà Mộ Dung Phiêu Tự lại nhìn ra nàng là nữ phẫn nam trang, dù sao thì sơ hở của mỗ Vũ cũng rất nhiều, chẳng hạn như nắm lấy cánh tay của Điệp Vũ, chẳng hạn như sau đó lại tương đối gần gũi với Điệp Vũ, Tam ca cũng không có nói gì, còn ngầm cho phép…

Chẳng qua mặc kệ tiểu hộ vệ này từ đâu tới, mặc dù không có mở miệng ngăn cản, nhưng cũng may là đã thuyệt phục được tỷ tỷ, cũng may nàng vẫn còn có chừng mực, không nói cho tỷ tỷ biết, đối tượng tứ hôn với cho Diệp Tử Lan chính là nàng! Bằng không nàng thật sự không còn mặt mũi nào để đối mặt với tỷ tỷ….

…..

Rời khỏi sơn trang, Tiểu Vũ thảnh thơi bước đi. Lưu Quang vén rèm kiệu lên nhìn nàng, thấy dáng vẻ nàng thật sự rất thoải mái, không khỏi mở miệng hỏi: “Có vẻ là ngươi không có chút phiền não nào thì phải? Như thế nào? Đúng là một ý kiến hay sao?”

Mỗ Vũ cười hì hì, tự động đi đến gần cỗ kiệu với vẻ mặt nịnh nọt nói: “Thật ra thì, ta muốn….Vương gia, ngươi và tiểu hoàng đế có quan hệ tốt như vậy, đã giúp tiểu hoàng đế nhiều chuyện quan trọng như vậy thì cũng nên đi giải thích chuyện này một chút chứ?”

“Hả?”  Lưu Quang nhướng mày: “Muốn ta nói gì?”

“Thì nói là muốn đổi đối tượng cho hắn! Để cho Lục công chúa gả cho Lam Diệp Tử gì đó! ( Eto không hiểu sao khúc này chị này lại kêu sai tên ngta nữa :v) Hắc hắc….Chuyện này đối với Vương gia mà nói, cũng không tính là khó đi? Rất đơn giản! Dù sao tiểu hoàng đế kia cũng muốn giúp người khác , hắn cũng muốn ghép đôi cho Lục công chúa và Lam Diệp Tử mà!”

“Đúng nha.”

“Ừ!”

Lưu Quang lấy tay chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Theo như tý của ngươi, thì chính là muốn ta tiến cung để thương lượng với tiểu hoàng đế. Khiến hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, làm trái với đạo lệnh ban đầu sao? Ừm….Ta nhớ không lầm thì, cũng vì ban đầu ĐiệpVũ không nhận ý tốt của bệ hạ, cho nên đã lập tức đổi thành gả Phiêu Tự đi. Bây giờ ngươi muốn ta đi nói với hắn, đừng sửa lại, để Đipệ Vũ gả. Ngươi cảm thấy…..Hắn là vua của một nước, sẽ ngoan ngoãn mà….liên tục nghe theo lời của ta sao? Không chừng còn tức giận tại chỗ, ngay cả ta cũng bị trị tội thì sao đây?”

Trán Tiểu Vũ nổi ba vạch đen: “Ặc…..Chuyện này….”

“Còn có!” Lưu Quang ngoắt ngoắt tay với Tiểu Vũ  , mỗ Vũ hiểu ý tiến lên: “Ngươi cảm thấy….Ta sẽ nghe theo lời của ngươi sao?”

“….” Mỗ Vũ thành thực lắc đầu.

“Nếu đã tỉnh ngộ như vậy rồi, vậy thì tự mình suy nghĩ cách khác đi!”

Nói xong, Lưu Quang kéo rèm xuống, không thèm nhìn người nào đó nữa.

Tiểu Vũ cũng không nói gì với người trong cỗ kiệu nữa, tự dựa vào mình! Vậy vừa rồi ngươi nói ta nghe nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Không phải nói thẳng là không giúp ta sẽ tốt hơn sao! Mệt thật ta còn tưởng ngươi dịu dàng thiện lương, chết tiệt thật sự hai mắt của ta đã bị mù rồi!

Ặc….Không đúng! Thách thức càng cao sẽ càng khó khăn, đại biểu cho việc mỹ nam này thật sự có giá trị! Mỗ Vũ nắm chặt quyền, lại củng cố quyết tâm của mình một lần nữa!

Làm sao lại không quan tâm! Nàng đã chắc chắn muốn người nam nhân này rồi!

Hả? Giống như  đã nhớ lại chủ nội dung chính rồi vậy!

Ô ô ô, mỹ nam không giúp nàng, thì nàng nên làm gì đây?

……

Ngày kế, Lưu Quang thức dậy rất sớm, vừa mở cửa phòng ra, đầu tiên là hình như đá phải cái gì đó, ngay sau đó liền bị người ta ôm cổ chân. Hắn cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt thì giương khóe miệng lên

“Như thế nào? Đây là muốn đánh lén ta sao?”

Mỗ Vũ lắc lắc đầu: “Sai! Đây rõ ràng là đang nịnh bợ ngươi! Không nhìn thấy ta đã ôm bắp đùi của ngươi sao, vẫn còn kém  chưa cầu xin bao nuôi đấy!”

Lưu Quang bật cười: “Thật ra thì nói, bây giờ ngươi đang ở phủ của ta, ăn của ta mặc của ta, hai chữa bao nuôi này, cũng coi như  xứng đáng với tên cùa nó đi?”

Hả? Mỗ Vũ sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, dường như thật sự như vậy!

“A aaa! Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, ngươi không cần phải xen chuyện này vào, hãy gợi mở đường cho ta chạy! Ta muốn nói vào trọng điểm!”

Dáng vẻ Lưu Quang cực kỳ vô tội khoát tay: “Được rồi. Ngươi nói đi! Ta đang nghe đây!”

Giờ phút này, Tiểu Vũ ngồi dưới đất, ôm chặt bắp chân của Lưu Quang, ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

“Trọng điểm chính là!! Ngươi dẫn ta tới phủ Thượng Thư một chuyến đi!”

“…?”

“Ngươi không có nghe lầm! Không cần im lặng. Là phủ Thượng Thư! Chính là nhà của tên Lam Diệp Tử gì đó!”

“Ngươi muốn ta dẫn ngươi đến phủ Thượng Thư để làm gì?”

Tiểu Vũ trừng mắt: “Đương nhiên là đến tìm tên Lam Diệp Tử kia! Bây giờ đã giải quyết xong chuyện của Điệp Vũ công chúa ở bên này rồi, từ đầu tới cuối cũng không rõ tên Lam Diệp Tử kia nghĩ như thế nào. Lỡ như nhan sắc của tên Lam Diệp Tử kia như một tên khốn kiếp, hoặc căn bản không có tình yêu nam nữ với Điệp Vũ, chẳng phải càng giúp sẽ càng rối rắm sao!”

Yêu sao? Lưu Quang cười khẽ: “Ngươi suy nghĩ thật sự rất chu đáo!”

Mỗ Vũ nhướng mày: “Đó là tất nhiên!” Chờ giải quyết xong chuyện này, ta sẽ bắt đầu suy tính xem sẽ  bắt cóc ngươi như thế nào, chờ ta đi!

Hai người cùng suy nghĩ rồi cùng cười, Lưu Quang ngoắt ngoắt ngón tay với Tiểu Vũ, người sau hiểu ý lập tức tiến lên.

“Ngươi cảm thấy…..Ta sẽ nghe theo sự phân phó của ngươi, ngoan ngoãn phối hợp với ngươi sao?”

“….”

Lần này, Mỗ Vũ đã hấp thụ được bài học kinh nghiệm của lần trước, không thành thật gật đầu, ngược lại càng dùng sức ôm chặt bắp chân của Vương gia, mặc kệ tất cả mà mặt dày mày dạn nói: “Gia! Ngươi biết không? Từ lần đầu tiên khi ta thấy ngươi, đã nhìn thấy ngươi là người lấp lánh nhất tồn tại trên thế gian này! Toàn thân ngươi tản mát ra ánh sáng, cho dù là giữa đêm khuya tối đen như mực, cũng có thể làm lóa mắt của ta, chiếu sáng tới chỗ của ta! A! Ngươi là ánh sáng óng ánh như vậy, là thần thánh được người kính yêu cùng tôn kính như thế.Cho nên…Tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm không để ý tới một cô nương nhỏ đang chờ đời này, có thể nào đồng ý với tỉnh cầu nho nhỏ này hay không?”

Da đầu của Lưu Quang tê dại một hồi, hiểu rõ trình độ mặt dày của nha đầu này đã tăng lên. Không khỏi lắc đầu than nhẹ, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Đừng nói nữa, ta….”

“Gia! Xin ngươi ngàn vạn lần  đừng từ chối ta! Ngươi hãy nghĩ tới  ta đã thức dậy sớm để tới đây ngồi chồm hổm, mà hãy đáp ứng lời thỉnh cầu này của ta đi!”

Trán Lưu Quang nổi ba vạch đen: “Ta…”

“Ta mặc kệ! Nếu như hôm nay ngươi không đáp ứng, ta sẽ ôm chân ngươi không thả!”

“…”

Đang lúc hai người đang dây dưa, thì Tiểu Hắc cũng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mở miệng nói: “Gia! Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể lên đường đến phủ Thượng thư!”

“A…Hả?”

Mỗ Vũ nghe thấy lời của Tiểu Hắc, mờ mịt thật lâu, mới bật người dậy chỉ tay vào Tiểu Hác nói: “Ngươi mới vừa nói gì? Đến phủ Thượng tư sao?”

Tiểu Hắc nghe vậy, thành thực gật đầu một cái: “Đúng vậy! Tối hôm qua lúc trở lại đây, gia đã phân bó sáng nay phải chuẩn bị xe ngựa, bảo muốn đến phủ Thượng Thư một chuyến!”

….

T***! Mỗ Vũ xoay người nhìn Lưu Quang, hận đến nghiến răng.

“Thì ra ngươi đã sớm định tới phủ Thượng Thư!”

Lưu Quang nhún nhún vai, dáng vẻ muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

“Vừa rồi ta cũng muốn nói với ngươi, đáng tiếc ngươi không cho cơ hội để ta nói.”