Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi!

Chương 9: Ngươi không phải nói mặc cho bổn vương xử trí sao ?




Thông báo: Lại là một cái thông báo nữa a~ Là một tin xấu a~ Mình bị thu lap rồi a~ Nhưng mọi người đừng lo lắng vì mình đã nhờ bạn Vương Nguyệt Chi edit giúp mình. Cám ơn mọi người vì đã đọc thông báo. Truyện chỉ được đăng trên wattpad và santruyen.com. Thêm vào đó mình cũng sẽ đăng truyện trên Facebook nữa. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^.^

Ánh mắt ảm đạm dần trở nên sáng sủa, tuy rằng chỉ lướt qua trong chớp mắt, nhưng cũng đủ để làm cho Lâm Hinh Nhân cảm thấy nguy hiểm.

Lâm Hinh Nhân bất giác lùi về phía sau nửa bước, liền đã chạm tới bức tường đằng sau, mà tay của Tây Môn Tĩnh Hiên trước mặt đánh tới, bàn tay lớn chế trụ bả vai của Lâm Hinh Nhân, đẩy nàng tới vách tường, đứng sát vào bức tường thô ráp.

Lâm Hinh Nhân không có sức lực phản kháng, nhưng Tây Môn Tĩnh Hiên cũng không sử dụng nội lực, chính là dùng sức lực của bản thân mình.

Thân thể gầy yếu của Lâm Hinh Nhân vốn không thể so với thân thể cường tráng của Tây Môn Tĩnh Hiên nhưng cũng không thể không thừa nhận thân thể của nữ nhân bao giờ cũng yếu hơn nam nhân.

Trừ bỏ ngụy trang ở phủ thái sư, Lâm Hinh Nhân chưa bao giờ cảm thấy hít thở khó khăn đến như thế, bị người ta dồn ép, mà kế tiếp...

Lâm Hinh Nhân nhìn chằm chằm Tây Môn Tĩnh Hiên chỉ cách nàng có một tấc, vẫn lãnh đạm như cũ, trên mặt không chút để ý bất luận có chuyện gì xảy ra, thân hình phía trước, giống như trong lúc vô tình chạm vào Lâm Hinh Nhân, gần sát thân thể của hắn.

Mắt Tây Môn Tĩnh Hiên hơi nheo lại, không khỏi hứng thú, nhìn chằm chằm vào Lâm Hinh Nhân, đến tận bước này, ánh mắt của nàng lý nào lại không có nửa phần bối rối, là chính mình lúc trước đánh giá sai nàng, hay là hành động của hắn chưa làm nàng sợ hãi?

Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn vào mắt Lâm Hinh Nhân có thể tính toán bản thân sẽ làm cái gì.

Đúng là Lâm Hinh Nhân đã xác định Tây Môn Tĩnh Hiên muốn làm cái gì, nhưng mà nàng vẫn còn một chút hoài nghi, một nam nhân lạnh lùng như hắn như thế nào lại trở nên tầm thường?

"Không cần hoài nghi, bổn vương cũng là một nam nhân bình thường, hậu viện vương phủ không phải còn có ba vị phu nhân hay sao?" Tây Môn Tĩnh Hiên đã xem thấu tâm tư của Lâm Hinh Nhân, vừa nói, thân thể liền tiến tới gần, hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng quét qua mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào người của nàng, từ phía cổ chậm rãi di chuyển xuống bên dưới.

Vẻ mặt hờ hững, giống như đùa nghịch một hồi không thú vị, mà cử chỉ mập mờ, đúng là người này có tài năng đi khiêu khích nữ nhân.

"Trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với nữ nhân là gì?" Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn thấy đáy mắt Lâm Hinh Nhân lộ ra một chút bối rối, nhưng như vậy còn chưa đủ.

Tự nhiên là nam nhân chiếm tiện nghi, nữ nhân khi bị mất trinh tiết sẽ không còn tư cách đi tìm ý trung nhân, Lâm Hinh Nhân biết đáp án rất đơn giản. Vốn nàng còn chuẩn bị sẵn sàng sau khi xuất giá bảo vệ trong sạch của chính mình, không nghĩ còn chưa xuất giá đã bị một con sói làm thịt, mà con sói này thoạt nhìn hung dữ cũng không phải hung dữ cũng không thể là sói được.

Nhìn thấy trong mắt Lâm Hinh Nhân nổi lên giông bão, khóe môi Tây Môn Tĩnh Hiên nhếch lên cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng cởi y phục của nàng, y phục của Lâm Hinh Nhân lần lượt bị cởi ra, lộ ra cái yếm màu hồng nhạt bên trong, nhẹ nhàng bị bị cởi bỏ rơi xuống đất.

Lâm Hinh Nhân muốn dùng vạt áo che lại cảnh xuân trước ngực, nhưng lại bị hai tay Tây Môn Tĩnh Hiên giữ chặt, liều mạng dùng hết sức lực của mình giãy giụa nhưng cũng không thoát ra được, mà quần áo trong lúc giãy giụa cũng rơi xuống hết một nửa, trên người nửa kín nửa hở.

Nhìn Lâm Hinh Nhân giờ đây như một con báo đang nổi giận tỏa ra luồng nộ khí bức người. Tây Môn Tĩnh Hiên lần đầu tiên phát hiện hóa ra đàn bà cũng có tính khiêu chiến như vậy. Tính khí của nữ nhân thật thú vị.

Ánh mắt sắc bén bây giờ đã biến thành lửa giận trong như muốn xuyên thủng Tây Môn Tĩnh Hiên.

" Ngươi không phải nói mặc cho bổn vương xử trí sao? " - Tây Môn Tĩnh Hiên mỉa mai cố ý gây khó dễ cho Lâm Hình Nhân nàng.

" Tốt nhất hãy thu tay lại nếu không ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận " - Lâm Hinh Nhân trợn tròn mắt nhìn Tây Môn Tĩnh Hiên

" Xem ra ngươi ở Thủy Nguyệt Cung tuyệt đối có địa vị không thấp " Tây Môn Tĩnh Hiên đã nhìn thấu Lâm Hinh Nhân, tuy bị phát hiện nhưng nàng không để ý chút nào.

Chỉ có thiên tài cao cao tại thượng mới có khí phách như vậy.

Tây Môn Tĩnh Hiên nói một hồi, sau đó liền đem Lâm Hinh Nhân vào trong vòng tay của mình, y phục cứ thế tuột xuống, vương vãi dưới đất.

Tây Môn Tĩnh Hiên đem hai tay Lâm Hinh Nhân úp xuống sau lưng, đưa tay mình từ trên chiếc cổ ngọc khiết đẹp đẽ kia tùy ý trượt xuống " Để bổn vương đoán một chút, căn cứ vào thời gian thành lập của Thủy Nguyệt Cung, ngươi về tuổi tác không thể đủ để làm cung chủ, ngươi lẽ nào là thiếu cung chủ? "

Trời ạ! Cái tên Tây Môn Tĩnh Hiên đến tột cùng là cái dạng khốn khiếp gì, lại có thể chỉ một cái đoán ra thân phận mình. Lâm Hinh Nhân hối hận vì lần này làm việc đã quá nóng nảy, cho tới bây giờ còn không có tính sai như vậy, nếm trải nhục nhã lớn như vậy. Chờ sau khi nàng thoát ra khỏi đây, Thủy Nguyệt cung cùng Hiên vương phủ nhất định không độ trời chung!

"Còn muốn thoát thân sao?" Tây Môn Tĩnh Hiên xoay người đè nàng xuống đất, hai tay không chút khách khí đặt trên hông của nàng, tùy ý sờ soạng, "Ngươi trước hết hãy nghĩ ra biện pháp đối phó bản vương đi."

Lập tức, Lâm Hinh Nhân biết cố sức giãy giụa chỉ là phí công vô ích, căn bản vẫn bị Tây Môn Tĩnh Hiên đè.

Lâm Hinh Nhân nhắm mắt lại, nuốt xuống những lời nói bi hận

Trong khoảnh khắc Lâm Hinh Nhân nhắm mắt lại kia, ánh mắt Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm vào nàng chợt lóe sáng, đây không phải là điều hắn hi vọng ngay từ đầu sao? Thế nhưng ánh mắt tùy ý khép lại này lại làm cho con tim hắn rung động.

Bao nhiêu năm qua, Tây Môn Tĩnh Hiên chưa từng trải qua cảm giác khó chịu như vậy, tất cả mọi việc trước đây hắn đều lạnh lùng không để ý đến, thế nhưng ngay lúc này đây tâm của hắn dao động chỉ vì một nữ nhân!

Nữ nhân này là tù binh của hắn, nhưng hắn lại dùng phương thức trừng phạt này, nói là cách trừng phạt nghiêm khắc nhất, nhưng cũng đồng thời thỏa mãn dục vọng nam nhân của hắn.

Rốt cuộc là thân thủ của nữ nhân này so với hắn không có kém hơn bao nhiêu làm hắn nhìn nàng với cặp mắt khác, đã khơi dậy khát khao chinh phục của hắn, hay là thân thể hắn không chịu nổi tịch mịch, muốn tìm một con mồi để phát tiết?

Cho dù thế nào, hắn sẽ nhớ kỹ ánh mắt kia

Tất cả mọi thứ như ngừng lại một hồi lâu...

Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm Lâm Hinh Nhân đang nhắm chặt mắt, nàng té dưới đất, đứng dậy chậm rãi sửa sang lại quần áo.

Đột nhiên Tây Môn Tĩnh Hiên cảm thấy sau gáy bị đánh mạnh một cái, cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy Lâm Hinh Nhân chợt đứng dậy tiến đến trước mặt mình, liền một cái ngã xuống đất.

Edit & Beta: Bạc Hà + Vương Nguyên Anh