Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 47: Tìm thấy mắt trận




Màn đêm buông xuống rất nhanh, Vũ Nhạc lập tức không chịu nổi. Nàng không nghĩ tới trong ảo cảnh này nhiệt độ ngày đêm lại chênh lệch lớn như vậy, có lẽ chừng hơn hai mươi độ, thật sự rất lạnh! Mà ngay cả Thiểm Phi cũng vì hơi ẩm nên ngứa mũi, nó hắt xì liên tục. Để sưởi ấm, Vũ Nhạc kiếm cành cây khô, lấy đồ giữ lửa ra đốt lửa. Đống củi cháy lép bép, xung quanh dần dần ấm lên.

Tiểu Giới và Lạp Lạp ngồi ở trên cây gần đó, vừa ăn đồ ăn vặt vừa lắc lắc chân, rất nhàn nhã. Tiểu Giới chép chép miệng, cà lăm cà lăm hỏi Lạp Lạp bên cạnh: “Ngươi nói xem, chủ nhân có tìm được mắt trận không?”

Lạp Lạp khinh bỉ nhìn nàng, liếc mắt một cái: “Mệt cho ngươi là nhẫn thần của chủ nhân, ngay cả chút lòng tin này cũng không có? Đừng nói mắt trận, dù là cái trận pháp này nàng cũng có thể giải được, chẳng qua người cần có thời gian, hiểu không? Nhìn tình huống trước mắt xem, nàng sẽ rất nhanh phát hiện ra mắt trận…” Đồ Lạp Lạp híp híp con ngươi sâu kín, trong mắt xẹt qua tia sáng, Chủ nhân của chúng ta, mau mau vùng lên đi!

“Ai nói ta không tin tưởng chủ nhân? Ta chỉ không tin tưởng thực lực yếu ớt bây giờ của người thôi! Tốc độ tu luyện của người yêu nghiệt thế kia, ai dám tranh phong chứ?” Vừa nói tới trình độ biến thái yêu nghiệt của chủ nhân nhà mình, mỗ Tiểu Giới trực tiếp lựa chọn không coi thường, bị đánh gần ngàn năm, nàng thật sự không muốn nhớ lại những chuyện cũ kinh khủng kia, thật sự không nghĩ…

“Được rồi, lười giải thích với ngươi, mau nhìn đi, chủ nhân đã phát hiện ra chỗ không thích hợp…” Đồ Lạp Lạp giơ giơ móng vuốt bé nhỏ chỉ chỉ, Tiểu Giới lập tức nhìn bộ dáng nhíu nhíu mi nhìn trời của Vũ Nhạc. Đang lúc nàng tự hỏi hiện tại là tình huống gì, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Nàng cảm thấy kinh ngạc, dừng lại suy nghĩ, có chút dở khóc dở cười nhìn Đồ Lạp Lạp, “Cái mắt trận kia…Sẽ không phải là…? Thứ kia chứ?”

Đồ Lạp Lạp bày ra bộ mặt “chỉ người mới biết thôi” châm chọc nàng. Sau đó nó không thèm nhìn nàng, trực tiếp nhìn về phía bầu trời đêm tươi đẹp kia. Bóng hình xinh đẹp, thoát tục, mặc kệ vào lúc nào, người…Vẫn luôn chói mắt như vậy, nếu không có nam nhân kia, người cần gì phải trải qua thập thế luân hồi đầy đau khổ chứ? Mỗi lần chúng ta hỏi như vậy, người, người luôn tỏ ra hạnh phúc nhìn chúng ta: “Vì hắn, ta nguyện ý…” Nguyện ý, nguyện ý cái lông à? Nam nhân kia cố ý không để người sống tốt người biết không? Chín kiếp đó, chín kiếp người đều sống cô độc cả đời, sao người lại ngốc như vậy chứ? Không biết sau khi người hồi phục trí nhớ, sẽ có phản ứng gì đây? Hả? Chúng ta rất tò mò đó…” Nghĩ tới sau mười kiếp luân hồi, nam nhân kia bị nữ nhân ngang ngược này đánh bẹp dí thành bộ dạng tiểu tức phụ, mỗ hồ ly không nhịn nổi, ngửa mặt lên trời cười ha ha, Thiên Duật Dạ, lão tử chờ mong bộ dạng cam chịu của ngươi nha, ha ha…

“Kỳ lạ thật, Phi nhi, ngươi có phát hiện thấy khói ở chỗ này đều bay về cùng một chỗ?” Vũ Nhạc vừa ngồi ở trên cỏ, sau khi phát hiện ra hiện tượng kỳ quái này, lập tức đứng lên. Thiểm Phi ngẩng đầu lên quan sát một lúc, đồng ý gật gật đầu. Vũ Nhạc kiềm chế cảm giác kích động, tiếp tục nói: “Bên trong ảo cảnh không có gió, đám khói này lại có thể tự bay về một chỗ, chỉ có một khả năng duy nhất, phương hướng đó chính là vị trí của mắt trận…” Vừa nói xong, Vũ Nhạc lấy từ Linh Giới ra một hòn đá tròn trịa, ném về phía đám khói bay tới…

Chỉ nghe pằng một tiếng, vị trí của hai người lập tức xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất: vừa mới còn đứng trên mặt đất, Vũ Nhạc và Thiểm Phi bay lên, còn chưa kịp vui mừng đã bị rơi thẳng xuống dưới. Một người một ngựa chưa kịp phản ứng, tiếng bùm bùm vang lên thật lớn. Từ đầu tới chân Vũ Nhạc bị ngập trong nước, nháy mắt rơi xuống nước. Mỗ nữ giận dữ: “Đáng chết, lại còn có cạm bẫy? Tỷ tỷ sẽ không tha cho các ngươi…!”