Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác

Chương 23: Thiên Ý




Lạc Vũ Yên ngồi ngắm hoa trong đình nhỏ, thời tiết hôm nay rất dễ chịu. Nàng mặt váy lụa dài mềm mại, nhẹ nhàng bay trong gió, tóc đen dài đến cuối thắt lưng. Gương mặt thuần khiết, xinh xắn tinh xảo đẹp như tranh vẽ cùng trâm cài bạch ngọc khiến cho cả người toát ra tư thái thanh thoát đến thoát tục.

" Tiểu Hương, chuyện ta nhờ muội thăm dò như thế nào rồi? "

Tiểu Hương đứng hầu bên cạnh rót trà cho nàng cũng lên tiếng trả lời.

" Tiểu thư, nô tỳ dò hỏi mới biết được ở phía đông ngoại thành có một ngôi chùa rất linh thiên, vị cao tăng nơi đó được rất nhiều người kính nể "

" Thật như vậy sao? Sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đến đó đi "

Tiểu Hương vẻ mặt có phần ấp úng có điều muốn hỏi

" Tiểu thư người muốn đến chùa lễ Phật là khẩn cầu điều gì sao? "

Lạc Vũ Yên đã suy nghĩ rất lâu, việc nàng từ một thế giới khác vô cớ lại xuyên đến nơi đây. Thời đại này lại không hề tồn tại trong dòng thời gian của lịch sử. Nên có thể nói nàng có khả năng là đã xuyên qua một thời không nào đó của Vũ trụ, những chuyện kì bí như vậy cũng chỉ có thể tìm kiếm bậc thánh nhân để giải thích và tìm cách giúp nàng.

" Không có gì, ta cũng chỉ muốn đến lễ Phật chút thôi "

Gió thổi những cánh hoa bay nhè nhẹ, Hàn Thương Nguyệt từ xa thân mặc bạch y, tay cầm quạt ngọc ung dung đi đến. Lạc Vũ Yên nhìn hắn từ từ bước về phía nàng, xung quanh các cánh hoa bay theo gió nhưng so ra vẫn không đẹp bằng hắn. Nam nhân này quả thật khiến người khác nhìn đến say mê.

" Tiểu thư~ Vương Gia đã đến rồi "

"À...à~"

Hàn Thương Nguyệt đã đến gần bên cạnh nhưng thấy nàng vẫn đang say mê ngắm hắn. Hắn cũng không có cảm giác chán ghét như đối với Lạc Vũ Yên trước đó, mà lúc này nhìn nàng đối với vẻ ngoài này của hắn bị mê hoặc trong lòng hắn có cảm giác vui vẻ.

" Vương Gia ngài ngồi đi "

" Xem ra nàng cũng rất háo sắc "

Lạc Vũ Yên cầm bình sứ rót trà cho hắn, trong lòng không khỏi khinh rẻ bản thân, nàng từ trước đã rất thích cái đẹp a~ nhưng đối với vẻ đẹp của hắn lại không biết kiểm soát bản thân như vậy haiz...thật mất mặt mà.

" Ta đã nói rồi ta làm thích cái đẹp, ngài không muốn ta về sau sẽ không ngắm nữa "

" Cũng không cần, chỉ là không ngắm nam tử khác là được "

" Hả...???"

Cái tên này rốt cuộc là đến mắt nàng cũng muốn quản hay sao, nhìn hay không nhìn cũng phải được hắn cho phép à, thật đáng ghét, không được lúc này nên nhẫn nhịn.

" Ta hôm nay mời ngài đến đây là có một chuyện muốn cầu xin "

" Nàng nói đi "

" Ta...ta lúc trước giả vờ việc mang thai thật sự là sai rồi, ta không muốn lừa dối bà bà nữa. Ngài giúp ta nghĩ cách giải thích được không? "

Hàn Thương Nguyệt tay cầm quạt ngọc nhẹ nhàng phẫy, vẻ mặt cũng không nhìn ra biểu tình gì.

" Chuyện này ta cũng không có cách "

Lạc Vũ Yên mặt cũng trở ủ rủ cùng buồn bực, chuyện là do nàng bày ra a~ bây giờ phải nói với bà bà như thế nào đây. Có hay không còn bị trị tội, bà bà sẽ rất thất vọng về nàng.

" Vương Gia ta nghĩ ta nên đến chỗ bà bà đập đầu nhận lỗi. Sai lầm của ta thật sự rất lớn rồi "

" Nàng trước mắt đừng nghĩ đến chuyện này, ta sẽ tìm thời cơ thích hợp giải quyết giúp nàng "

Lạc Vũ Yên nghe đến việc hắn chịu đứng ra giải quyết giúp nàng, nàng đã an tâm được phần nào, vui đến nổi nắm lấy bàn tay hắn.

" Đa tạ Vương Gia, ngài là tốt nhất "

Hàn Thương Nguyệt trên tay truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, đối với người khác mà tuỳ tiện như vậy đã sớm bị hắn đẩy ra ngoài nhưng đối với nàng lại có cảm giác vui vẻ muốn nắm lâu hơn một chút. Hắn có cảm giác nàng vốn rất bí ẩn, một ngày nào đó nàng có thể sẽ rời khỏi đây cũng chính vì vậy mà tay hắn bất giác dùng sức nắm chặt lấy tay nàng.

Lạc Vũ Yên lúc này do thay đổi của Hàn Thương Nguyệt mà cũng nhìn xuống tay mình. Tay nàng cùng hắn đang nắm lấy nhau. Nàng nhất thời bị hoảng loạn mà thu mạnh tay trở về.

Hàn Thương Nguyệt lúc này có cảm thấy mất mát bị hành động kia của nàng mà làm cho tâm tình không vui.

Hắn còn nhớ nàng và thập đệ lúc ở tửu lâu cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ còn đối với hắn nàng lúc nào cũng có thái độ phòng bị. Nghĩ đến đây tâm tình càng lúc càng xấu nên tức giận rời đi, để lại Lạc Vũ Yên trước sau một bộ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

" Tiểu Hương, hắn là bị làm sao vậy "

" Nô tỳ...cũng không rõ "

" Thôi kệ đi, muội giúp ta sắp xếp ngày mai liền rời phủ "

~ Sáng hôm sau~

Lạc Vũ Yên cũng Tiểu Hương từ sáng sớm đã ngồi xe ngựa xuất phát đến phía đông của ngoại thành, từ Hoàng Thương Phủ đến nơi đó cũng mất hơn nửa ngày đường. Địa điểm chính là Viễn An Tự.

Khi rời khỏi thành, đường đi ngày một hoang vắng, cùng lắm chỉ xuất hiện vài ngôi làng nhỏ. Xung quanh chủ yếu là đồi núi cùng cây cối nhưng xem ra khung cảnh thiên nhiên thật sự rất đẹp.

Đến cuối giờ ngọ xe ngựa rốt cuộc cũng tới nơi, đừng trước cổng lớn của Viễn An Tự. Nơi đây không khí thật yên bình cùng thanh tịnh, mùi hương trầm cũng nhè nhẹ lan tỏa khắp nơi.

Nàng dặn dò Tiểu Hương ở ngoài xe ngựa chờ nàng, một mình Lạc Vũ Yên bước vào chính điện. Sau khi một vòng lễ bái nàng cũng gặp được vị sư trụ trì.

Vị sư tuổi tác đã rất cao, râu bạc dài đến trước ngực, gương mặt hiền từ đức độ, ung dung phiêu dạt.

" Phiền thí chủ đưa quẻ sâm cho bần đạo"

Sao khi nhìn quẻ sâm mà Lạc Vũ Yên đã xin được, vị hòa thượng im lặng một hồi mới từ tốn giải đáp.

" Mệnh số khó có thể làm trái, nên trân quý những đều trước mắt "

Lạc Vũ Yên như vẫn chưa hiểu rõ ý của vị hòa thượng, còn muốn hỏi lại thì vị sư kia như thấu được lòng nàng mà nói tiếp.

" Mọi chuyện đều do cơ duyên cùng nghiệp quả mà sinh ra, muốn trở về e là khó khăn. Thí chủ xin nghe bần dạo mà chấp nhận thiên ý "

Lạc Vũ Yên vốn muốn định hỏi vị đại sư rốt cuộc có cách để quay trở về thế giới của nàng hay không. Dù cho khó khăn nhưng nàng vẫn muốn thử một lần vì nơi đây còn với thân phận này vốn dĩ không thuộc về nàng.

" Thí chủ đã muộn rồi mau trở về đi "

Lạc Vũ dành buồn bã ngồi trên xe ngựa trở về, nàng còn tưởng đến đây sẽ tìm được cách quay trở lại nhưng không ngờ...haiz. Ông trời rốt cuộc muốn nàng đến nơi đây để làm gì, có an bài gì sao?

Còn đang mải mê suy tư thì xe ngựa đột nhiên đừng gấp lại. Nàng cũng vì thế bị ngã về phía sau, tiếp đó liền nghe tiếng của Tiểu Hương la hét.

" Tiểu thư không xong rồi...là sơn tặc "