Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 28: Ra viện




*** Hai ngày sau ****

- Oa...không khí ngoài này trong lành hơn nhiều,ở viện mãi chán quá luôn ấy.. - Hắn vừa bước chân ra khỏi cổng bệnh viện,đã hét to sung sướng,mỉm cười nhìn nó như là đang rất hạnh phúc...

'' Làm em phải chăm sóc anh 2 ngày,mệt muốn chết,còn cười được nữa hả '' Nó bĩu môi,hếch mặt nhìn hắn.....có vẻ nó đang rất là giận...

'' Thôi mà,bù lại anh cũng chăm sóc em 2 ngày nha '' -Hắn cười,xoa đầu nó

'' Ế......ai cho xoa đầu em,mẹ nói xoa đầu là có thai đó '' - Nó giả vờ tru giọng lên,ưỡn ẹo nói....

Làm gì có chuyện mà xoa đầu là có thai...nó nói bậy,xạo không à....Đúng là cô nhóc cá tính,quậy quá chời....

'' Cậu chủ,mời lên xe về ạ '' - Đang nói chuyện vui thì một chú quản gia trông cũng ngoài tuổi trung niên đến gần bọn nó và hắn,đưa tay ra cúi đầu,mở cảnh cửa chiếc xư BMW đắt tiền với ý định muốn đưa 2 người về nhà hắn:

- Ừ,cảm ơn chú - Hắn cười,sau đó nhìn sang nó,kéo tay nó dẫn tới chỗ cửa sau,và mở ra kính cẩn mời nó:

'' Mời cô nương lên xe ạ ''

'' Ân, bổn cô nương xin đa tạ đại huynh '' - Nó cười,ngồi vào và nhìn ra phía hắn.

Hắn cũng vui vẻ chạy ngược lại qua bên mở cửa ra và ngồi vào,và rồi ký hiệu cho chú quản gia đi..

****

'' Ế....đây đâu phải là đường về đâu..... '' - Nó đang vui vẻ cười tươi với hắn,thì vội nhìn sang chú quản gia,tự hỏi lòng mình.....

Biệt thự nhà hắn cũng khá xa nhưng chỉ đi 30 phút là về tới,sao bây giờ hơn 40 phút mà chưa tới nữa.....Không lẽ chú ấy định bắt cóc hắn với nó sao?

'' Cô chủ cứ đợi đi,sẽ biết liền ạ '' - Chú quản gia vừa lái xe vừa quay lại nhìn nó tươi cười,sau đó nhìn sang hắn với ý nói mọi thứ đều ổn thỏa,kế hoạch vẫn diễn ra như cũ....

****

'' A......aoa.......oa...đây là...biển sao ''? ''Đẹp quá à''.... '' - Nó vừa tới nơi,đã nhảy xuống xe chạy ra xa,mắt cười tít nhìn quanh,chao ôi thật là tuyệt vời....

Gió thổi qua mà không có bất kỳ vật nào cản trở làm con người ta thấy thật sảng khoái,và thoải mái làm sao....Từng hạt cát dính lấy nhau và chèn thêm tý nước tăng độ mịn màng và ướt át...Sóng biển theo từng hồi ùa vào bờ,xô ngã những lâu đài cát mà những người đến đây đã để lại....

Nó vui vẻ bước ra xa, cúi người xuống đưa tay cảm nhận những dòng nước mát mẻ từ biển cả xanh tươi,lòng cảm thấy vui và lạ lùng....

Hắn đứng từ xa,nhìn nó cười mà cũng cười theo,vì chỉ cần nhìn nó,hắn cũng đủ hạnh phúc,cất lại giữ cho mấy ngày rồi...

'' Mau lại đây đi,Khải à....'' - Nó quay lui nhìn hắn,vẫy vẫy tay,mặt hớn hở....

Nghe thế hắn liền mỉm cười chạy nhanh ra với nó,nháy mắt:

'' Biến đẹp không em ''?

'' Có....'' - Nó gật '' Nhưng không có đồ bơi....làm sao mà bơi đây,biển mát thế này mà ''

'' Vậy thì cởi trần ra vậy '' - Hắn cười

'' Ý...nói bậy '' Nó nhìn hắn,bĩu môi,sao hắn cứ thích giỡn quá trời....

Bỗng nhiên,hắn hất nước vào người nó,rồi chạy ra xa,làm nó tức điên,nó dùng hết sức lực hất lại,vẩy nước vào người hắn.Hắn không chịu thua hất lại,hai người chiến nhau,vẩy nước qua về làm cả người ướt hết,quần áo sũng như con chuột bị chết đuối...

Sau một hồi vui quá,cả hai cùng ngồi xuống,dựa vào nhau và ngắm bãi biển....Vui thật đấy,mặt trời bắt đầu lặn,giờ là hoàng hôn rồi...Ánh mặt trời thật to,và đỏ rực,hồng hồng đến vui mắt...

'' Đẹp quá anh nhỉ ''

'' Ừ,hoàng hôn rất lãng mạn '' Hắn cười,tay ôm chặt người nó....

'' Hazz...ước gì được ở đây mãi'' - Nó đột nhiên nghĩ ra một ý,thẫn thờ nói....

'' Ừ '' - Hắn gật,rồi tiếp lời,nhìn nó đăm đăm: '' Em nè... ''

'' Hả''?

'' Em thích anh chứ ''?

'' Sao anh hỏi vậy? '' - Nó ngạc nhiên....

Hắn chỉ cười mà không nói gì,sau đó đứng dậy,chạy lại phía xe ô tô,lấy ra một cây đàn,và tiến lại chỗ nó,môi mỉm cười,tay ôm đàn nói:

'' Để anh đàn một khúc em nghe nha''

'' Anh biết đánh hả ''? - Nó hỏi

'' Ừ '' - Hắn gật,rồi tay theo nhịp bắt đầu cử động từ nốt R đến nốt M,tay trái đặt lên dây giữ dây đàn,một tay còn lại gảy đàn,tạo nên bản nhạc thật hay...:

- Làm vợ anh nhé....anh có một bờ vai..♪

Sau đó..hắn bắt đầu hát...từng lời thật ấm,và đi sâu vào lòng nó..

P/s: Mình có viết vài truyện khác nữa,ủng hộ nha m.n..

- Cặp đôi bí ẩn

- Hoàng tộc hậu cung

- Làm người lớn dễ hay khó

- Nhóc bướng bỉnh! Em là tiểu thư

- Chỉ có thể mang anh cất vào tim

Mơn..