Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 46: Ngoại truyện 7(p1)




_ Ngày thứ 2 _

Ngay sau khi nghỉ ngơi xong,họ đến một khu rừng,buổi sáng thật trong lành và mát mẻ,nhưng cũng hơi lạnh,có tiếng chim hót,nhưng nghe như tiếng sói hú...,nơi đây cảnh sắc thật lạ kỳ.

Hoang dã... với những cây cối cổ, chưa từng có ở thế kỷ 21,cũng không có ở vương quốc đêm..

Tự nhiên...với tiếng suối chảy róc rách,tiếng lá cây kêu xào xạc....

Kỳ bí....khi những ánh mắt nhìn Nguyệt Minh,Vũ Phong,và Nhược Thiên trông rõ có ý đồ...nhưng lại không thể phát hiện ánh mắt đó từ đâu...?

Hư ảo...thật sự hư ảo,bởi vì có một số con vật mới chạy qua,chỉ cần sơ ý nhìn qua chỗ khác,đã thấy chúng nó biến mất...Tràn đầy yêu khí...

Ba người nhìn xung quanh,rồi thở dài một lượt,lại nhìn nhau...Nàng thấy không khí im lặng bao trùm,chợt lên tiếng nói phá vỡ bầu không khí:

- Nên tìm chỗ để nghỉ ngơi,hoặc là đợi chờ thử thách.

- Thử thách nơi này có vẻ cũng...không khó... - Nhược Thiên nhìn vào ánh mắt nàng,nghiêng đầu háu thắng tặc lưỡi.

Nhưng Thiên nói đúng...

Không khó,cũng không dễ đâu....

Thử thách này dành cho cả 3 người.....

Và...liên quan đến sự chung thủy, sự chân thành...

- Khoan đã.

Y phân tích đôi lát,chợt nghe một tiếng nói chuyện,tiếng kêu cứu...Chính xác là tiếng rên từ đâu đó...Y thốt lên...

Nàng và hắn nhìn y,ngạc nhiên đặt một dấu chấm hỏi.

- Có tiếng gì đó....

- Đâu? - Nàng lên tiếng.

- Để ta đi xem cho,ngươi ở lại bảo vệ Nguyệt Minh hộ ta - Hắn trầm ngâm,rồi quay lui đi,trước khi giao phó cho y một nhiệm vụ ''khó khăn''...

'' Hắn ta ngu ngốc thật, để nàng ấy lại cho ta '' Y thấy hắn đi,suy nghĩ làm y tự bật cười....

Nàng nghiêng đầu,y quả nhiên là....một con người nham hiểm,lúc nào cũng nghĩ bậy được!!

Nàng nhăn mặt,nghĩ một lát rồi nói với giọng trẻ con:

- Ta không để ngươi toại nguyện,ta đi dạo đây.

- Nàng....

- Bye bye. - Nàng cười,chạy đi....

Còn y đứng đó,ngơ ngác....lo đuổi theo nàng sợ nàng chạy mất....Nhưng nàng chạy nhanh quá...y chợt không thấy bóng dáng nàng đâu nữa sau lớp sương mù đen...

* * *

Hắn.

- Một con cáo nhỏ bị thương sao... - Vừa nghe tiếng rên từ trong 1 hang động,bước đi nhanh vào,quan sát xung quanh,và rồi Nhược Thiên nhìn nó đang nằm ở trên giường có đệm trong động,bế lên xoa xoa,cười khẽ:

'' Ngươi mà làm thú cưng của Nguyệt Minh chắc nàng ấy rất thích...Ta sẽ cứu ngươi ''

Nói rồi,Thiên lôi trong túi ra một cuộn băng,băng chân lại cho con cáo,rồi sau khi băng xong,,hắn dụng một ít phép thuật,làm chân nó bớt sưng,vết thương như lành hẳn,rồi hắn nhìn thành quả mình làm được:

- Tạm ổn.

- Đa tạ công tử nhé.

Bỗng,con cáo nói với hắn,sau đó,nó hiện nguyên hình là 1 cô nương xinh đẹp,nhưng ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm là độc ác... -.- ( Cô ta là hồ ly tinh chuyên đi dụ trai).

- Ngươi....

Hắn như bị kích động,đơ ra,,,,...

Cô ta đẹp quá trời luôn! o.O.... Tim hắn chợt đập thình thịch,nhưng chợt nghĩ lại về nàng....Rồi hắn so sánh như sau đây....

Nàng đẹp hơn....Con cáo tinh này cũng chỉ là do biến hóa mà ra thôi...

Ta không bị ngươi lừa tình đâu....

Hắn nhắm mặt lại lẩm bẩm như một người điên,rồi mở mắt ra,thì cô ta đang nhìn hắn,khuôn mặt kề mặt hắn,cô mở miệng:

- Công tử bị ma nhập à?

- Không....Cô...nương...tên gì?

- Ta là Thất Song... Còn công tử?

- Ta...à...Nhược... Nhược....Gọi ta là Nhược được rồi... - Hắn khổ sở gãi đầu,không được nói tên thật...không là sẽ có chuyện ngay...

- Ưm...Cảm ơn công tử đã cứu ta nha.... Moa ~ - Vừa nói xong hắn đã thấy Thất Song ôm chầm lấy hắn,hôn vào má hắn liên hồi....

Mặt hắn đỏ ra.....đẩy cô ta ra,mặt lãnh nói:

- Đừng động đậy chân tay. Nam nữ thụ thụ bất tương thân.

- Có sao đâu? Ta sẽ dùng thân thể mình để báo đáp ơn cứu mạng...

- Ngươi...định làm gì,,,,??? - Hắn tròn mắt nhìn...chứ thực ra hắn biết cô ta.... đang có ham muốn.....điều đó....

- Công tử biết mà...Sao lại giả vờ? Công tử cũng muốn tận hưởng khoái lạc đúng không?....

Nói rồi,Thất Song cởi áo ra,lộ xiêm y màu hồng rực rỡ....Thất song nhìn hắn rồi cười:

- công tử..ta sẽ chiều ngươi....

- Tránh ra....ta....

* * *

Còn với nàng,vừa đi vừa hát ca,mà không biết đã đi lạc đến một hang động,nàng nhìn quanh,tối tăm thật ý. Rồi nàng gọi to,liếc liếc nhìn nhìn:

- Có ai không?

-... - Tiếng vọng của nàng phát lại từ trong động,nhưng nàng vẫn không nhận được câu trả lời....

- Có ai...a.... - Nàng định hỏi tiếp 1 lần nữa,đột nhiên có một động lực sau gáy,nàng ngất đi....

Hình như có ai đó đã đánh cho nàng ngất rồi...

* * *

- Nguyệt Minh...đi đâu rồi?

Vũ Phong chạy khắp nơi,nhìn đông,nhìn tây,qua phía nam bắc,vẫn không thấy bóng dáng dễ thương của nàng...

Y thất vọng ngồi gục xuống mệt mỏi...thở dài chán chường....

Bỗng trong lúc buồn tủi,y nghe tiếng bước chân đến,y nhìn lên vội mừng:

- Nguyệt minh...ơ.... không phải sao? - Y nhíu mi khi người đó không phải là nàng....

Y lại cúi mặt xuống...

- Công tử đang tìm ai sao? - Cô nương kia mỉm cười,nhìn y hỏi....Giọng cô ấy thật nhẹ nhàng...cử chỉ cũng rất là dịu dàng...

- ừ...

- Công tử à,bây giờ ở đây nguy hiểm lắm,về nhà của ta đi,có lẽ sẽ giúp cho công tử có thể thêm sức để tìm kiếm người đó... - Cô nương ấy nói rồi vỗ vai y....

Y đơ ra,tại sao cô ta lại dịu dàng như vậy?? Y không tin đâu....Chắc là giả tạo thôi.

- Cô tên gì?

- Ta là Thất Tình.

- Thất Tình? - Y hơi chút ngạc nhiên,rồi lại cười - Cô bao nhiêu tuổi?

- 19 xuân rồi.

- Ừm...

* * *

- Công tử...chiều ta đi mà.... nha ~ - Trong hang động,lời ngọt ngào của con ''hồ ly'' vang lên liên hồi....nhưng hắn vẫn im lặng quay mặt đi chỗ khác cười khinh.

- Nhược..nếu ngươi không làm chuyện đó với ta...ta sẽ không trả được ơn cho ngươi...sẽ hối hận suốt đời mất....

- Câm đi. Ta không cần trả ơn - Nhược Thiên tức quá,thở mạnh nói.

- Công tử....

Hắn nhìn cô,lại cười nhạt...

- Công tử cứng đầu quá,ta đành phải dùng dược xuân vậy... - Thất Song một hồi dụ dỗ Nhược thiên mà không được,cô tức tối nhìn hắn,rồi trói hắn vào cây,sau đó vào trong lấy thuốc....

Hắn thở dài,vừa tức cười,nhếch miệng nhìn bóng dáng cô...

'' Thật là một con hồ ly đáng khinh. Dâm đãng,ghê tởm ''