Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 40: Là ai tự ngán chân mình




Nghe thấy lời của vị mạc y nhân, vị thanh niên áo xám trầm tư một lúc, đột nhiên đáp: “thái tử gia, có lẽ tất cả việc này có liên can đến mẫu tử thái tử phi? Như thuộc hạ biết, mẫu thân của thất vương phi lìa trần khi thất vương phi còn nhỏ, còn mẫu thân của thái tử phi là một người cực kì hà khắc so đo, có lẽ thất vương phi khi ấy tuổi nhỏ không thể không giả điên để bảo vệ bản thân!”

Mạc y nhân khẽ gật đầu, ý là nhận thấy sự việc giống như vị nam nhân áo xám, nói: “nếu như là vậy thì mọi việc còn có vẻ ổn. Ưu Lạc Nhạn tâm địa thâm sâu, ngay cả thân tỷ tỷ cũng tính toán, mẫu thân ả ta thiết nghĩ cũng là ngươi tâm địa thâm sâu, nếu như không giả điên thì e rằng sống không đến hôm nay! Được rồi, Li Hồn, ngươi hãy nói cho bổn thái tử nghe những gì ngươi thấy và nghe trong thất vương phủ mấy ngày nay đi.”

“Vâng.” Li Hồn gật gật đầu, sau đó bắt đầu kể cho mạc y nhân nghe những gì mình thấy và nghe trong thất vương phủ.

Khi nghe hết tất cả những gì Li Hồn kể, mạc y nhân bấ giác có chút bất ngờ, đôi môi lạnh lùng khẽ cong lên mang vị đùa cợt, nói: “xem ra, thất vương phi này quả là thú vị, một nữ tử khiên cường như vậy, ở vương triều Tây Diệm này rất ít gặp, khi ấy nếu như cưới nàng ấy, ắt hẳn bây giờ rất thú vị rồi.”

Nghĩ đến vẻ ngoài điên khùng nhưng thật chất là thiếu nữ cực kì thông minh, gương mặt không chút cảm xúc của Li Hồn lộ ra nụ cười, nói: “thái tử gia, người hối hận khi ấy không lật tẩy âm mưu của thái tử phi?”

Mạc y nhân cười nhẹ, nói: “hồi hận thì không cần thiết, Ưu Vô Song này tuy thú vị hơn muội muội của nàng ấy nhiều nhưng bổn thái tử nghe nói, nàng ta diện mạo xấu xí, còn Ưu Lạc Nhạn tuy rằng tâm địa thâm sâu, có tâm kế nhưng lại xinh đẹp như hoa, là đệ nhất mĩ nữ của vương triều Tây Diệm, tuy rằng bổn thái tử không coi trọng diện mạo của nữ nhân, nhưng nếu có một thái tử phi diện mạo xấu xí, như vậy không phải sẽ bị thiên hạ chê cười?”

Nghe thấy mạc y nhân nói thế, Li Hồn khẽ do dự, tuy định nói cho vị mạc y nhân này biết Ưu Vô Song thật sự dung mạo nghiêng thành nhưng không biết tại sao, Li Hồn ngập ngừng một lúc, cuối cùng không nói ra, bây giờ Ưu Vô Song trở thành thất vương phi còn về nàng ấy có diện mạo thế nào, đối với thái tử gia, đã không quan trọng nữa.

Thần thái do dự đó của Li Hồn vốn không thoát khỏi cặp mắt của mạc y nhân, mạc y nhân lạnh nhạt nhìn Li Hồn, nói: ‘Li Hồn, ngươi có gì muốn nói sao?”

Li Hồn khẽ sửng sốt, sau đó rất nhanh đáp: “thái tử gia, mấy ngày trước, thuộc hạ nhìn thấy thái tử phi và thất vương gia tại nơi thanh vắng của ngự hoa viên tương ngộ, thất vương gia đối với việc thái tử phi lên nhầm kiệu hoa rất phẫn nộ, nhưng mà sau đó ngài ấy tin lời của thái tử phi, thiết nghĩ ngày tháng sau này của thất vương phi sẽ không tốt đẹp rồi!”

Mạc y nhân khẽ cười, nói: “thất vương phi ấy không phải là người hiền lành, nàng ấy đủ thông minh để bảo vệ chính mình, còn Như Tuyết bổn thái tử rất hiểu hắn, bổn thái tử không cho rằng hắn sẽ giết một nữ nhân thú vị vậy! Được rồi, Li Hồn, ngươi lui ra trước đi, hãy tiếp tục giám sát nhất cử nhất động của Ưu Vô Song cho bổn thái tử, bổn thái tử sẽ đợi xem kịch hay!”

Nói đến đây, vị mạc y nhân ngập ngừng, sau đó cười nhẹ: “nghĩ lại khi ấy Lãnh Như Tuyết bày kế để bổn thái tử cưới một ả ngốc làm phi tử, hắn nhất định không ngờ rằng, hắn khiêng đá nhưng lại tự ngán chân mình nhỉ?”