Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Chương 8: Nhân Gian Tuyệt Sắc




Buổi tối tại Túy Yên lâu chật ních người ra vào, ồn ào náo nhiệt không dứt. Các cô nương liếc mắt đưa tình, thanh âm đón đưa mê hoặc không dứt bên tai.

Đại sảnh của Túy Yên lâu tráng lệ, trong đại sảnh dựng nên một khán đài hình vuông cao, xung quanh được bày thêm mấy ngọn ly đăng, ánh đèn rọi lên tấm rèm lụa màu hồng phấn được căng lên trước đó, càng hư ảo động lòng người.

Đài cao ấy nguyên là vũ đài, là nơi để các cô nương mới tới thi triển tài nghệ, cũng có thời điểm biểu diễn ca múa chiêu đãi khách nhân. Buổi tối hôm nay, Túy Yên lâu nhất đại hoa khôi Liễu Thiến sẽ biểu diễn tài nghệ trên đài này.

Trời còn chưa tối, Túy Yên lâu đã chật ních người, tất cả đều chỉ vì vị Liễu Thiến cô nương mà đến.

Liễu Thiến đứng ở lầu ba, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng mang chút ý cười châm chọc. Đàn ông, không ai không háo sắc cả. Ánh mắt Liễu Thiến đảo qua mọi người một vòng, dừng lại tại nơi đối diện vũ đài, nguyên một căn phòng trang nhã trên lầu hai, cũng là nơi Tần Mộ Phong cùng Hoắc Thiên tướng quân an vị bên trong.

Căn phòng trên lầu hai này mở một cửa sổ rất lớn, đối diện vũ đài, chuyên dùng để xem biểu diễn.

Nhìn Tần Mộ Phong uống rượu, khóe miệng Liễu Thiến hơi nhếch lên. Nàng đã mất nhiều tâm tư an bài như vậy, trò chơi rốt cục đã bắt đầu. Hắn tự cho mình là phong lưu, tự nhận là tất cả nữ tử trong thiên hạ sẽ vì hắn mà mê muội, nàng sẽ cho hắn nếm thử mùi vị thất bại. Hắn sỉ nhục Liễu Thiên Mạch, nàng sẽ hoàn trả hắn lại gấp bội.

Mũi chân Liễu Thiến điểm trên mặt đất vài cái, vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía đối diện như cũ, “Hoa Linh, chuẩn bị xong chưa?”

“Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng.” Hoa Linh cúi đầu, nhỏ giọng trả lời. Ngàn vạn lần đừng sai sót điều gì, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tiểu thư sẽ lột da nàng mất.

“Đi thôi.” Liễu Thiến xoay người lại, khẽ liếc nhìn Tần Mộ Phong một cái, cao ngạo tiêu sái xuống lầu. Liễu Thiến là người kinh doanh thanh lâu, nàng chưa bao giờ cho rằng thanh lâu nữ tử kém một bậc. Cho dù là làm kỹ nữ, cũng phải có tôn nghiêm.

Nàng vừa đi xuống lầu, đại sảnh lập tức xôn xao hẳn lên.

Những đôi mắt dâm ô đảo quanh trên người nàng. Ánh mắt mọi người đều theo bước chân nàng di động, chỉ vì dung nhan xinh đẹp tuyệt thế của nàng.

Có mấy tên sắc lang định lực không tốt, nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt nhìn chòng chọc tựa muốn xuyên qua lớp váy áo ngoài. Thế gian này có vô số mỹ nữ, nhưng xinh đẹp như vậy, chỉ sợ là độc nhất vô nhị.

Bước chân khẽ chậm lại, nàng bình thản bước trên thảm đỏ dẫn lên đài cao.

“Hoa ma ma, Liễu Thiến cô nương là của ta.” Một tên sắc lang không chịu nổi, nước miếng đã chảy ròng ròng, quả là bộ dáng một tên Trư Bát Giới, con mắt giương to vẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Thiến, lôi ra từ trong ngực áo một đống bạc để trên tay.

“Dựa vào cái gì là của ngươi? Liễu Thiến là của ta.” Một tên khác đặt tập ngân phiếu ra khoe trước mặt tên sắc lang kia.

“Ngươi? Chẳng lẽ ngươi không sợ con cọp mẹ kia sao?”

Ngươi một lời, ta một câu, dưới đài tiếng cãi nhau ồn ã, cơ hồ sắp đánh nhau tới nơi.

Đứng trên vũ đài, Liễu Thiến nở một nụ cười, cười đến châm chọc vô cùng. Thấy mình làm cho mấy tên nam nhân kia đánh nhau túi bụi, trong lòng nàng vui sướng vô cùng. Bản tính nam nhân là háo sắc. Tựa như cha nàng, thấy sắc là quên hết mọi chuyện.

Hoa Linh đi theo Liễu Thiến lên đài cao, đứng bên cạnh nàng.

Liễu Thiến khẽ nháy mắt, Hoa Linh liền tiếp lời, “Các vị, vị cô nương bên cạnh ta chính là Túy Yên lâu đệ nhất hoa khôi Liễu Thiến. Liễu Thiến cô nương xuất thân cao quý, bán nghệ không bán thân. Quy củ của Túy Yên Lâu ta không nói cũng biết, thỉnh các vị tự trọng.”

Túy Yên Lâu có quy củ, khách nhân không thể đùa giỡn với các cô nương không bán thân. Từng có một vị thương nhân, ỷ vào mình có tiền, phá hỏng quy củ của Túy Yên Lâu. Hai tháng sau, vị kia thương nhân tự dưng phá sản. Còn có một vị quan viên triều đình, cố ý ở Túy Yên Lâu gây nháo sự. Ba ngày sau, bằng chứng hắn ăn hối lộ trái pháp luật đã được dâng lên Thánh Thượng. Trải qua kia hai kiện trên, không ai dám phá hỏng quy củ của Túy Yên Lâu nữa, càng không ai dám ở Túy Yên Lâu gây nháo sự.

Thu hồi nụ cười lạnh, Liễu Thiến ôn nhu nói, “Liễu Thiến bái kiến các vị đại gia.” Thanh âm kia mềm mại ngọt ngào, chỉ nghe thanh âm cũng đoán được hẳn đây phải là một trang quốc sắc thiên hương.

“Liễu Thiến vốn định đánh đàn, nào ngờ không cẩn thận bị thương ở ngón tay, buổi tối hôm nay chỉ sợ phá hỏng niềm vui của các vị.”

Liễu thiến nói xong, khẽ hạ mi mắt, trong mắt thấp thoáng lệ châu. Bộ dáng hoa lê ướt mưa kia, ai nấy đều thấy thương xót, bỗng chốc dấy lên trong lòng cảm giác muốn bảo vệ nàng.

Liễu Thiến biết múa hát, biết đánh đàn, nhưng nàng tuyệt không nguyện ý biểu diễn trước mặt mọi người. Đám người hạ lưu đó, không xứng xem tài nghệ của nàng.

Nàng bảo Hoa Linh loan tin nàng đăng đài, bất quá là tuyên truyền cho chính mình, khiến cho Tần Mộ Phong quan tâm.

Tiểu thư lại muốn làm cái gì? Hoa Linh rất muốn hỏi, lại không dám hỏi, đành phải đứng một bên xem nàng đóng kịch.

“Nếu Liễu cô nương đã bị thương như vậy, chúng ta không thể ép buộc.” Dưới đài là một vị nam tử quay đầu về phía người bên cạnh nói to, “Các vị, các vị xem ta nói đúng không?”

“Đúng vậy, nếu Liễu cô nương không tiện, chúng ta cũng không thể ép buộc.”

“Liễu Thiến, đừng quá sức, bị thương nên nghỉ ngơi đi.”

Liễu Thiến càng muốn cười to, nàng là hoa khôi bán nghệ không bán thân. Nếu không nhắc tới biểu diễn, nàng coi như bán nghệ sao?

Mấy nam nhân đó thật là đê tiện, thấy mỹ nữ thì chẳng còn nhớ nỗi cái gì.

Liễu Thiến liếc mắt cho Hoa Linh, “Giao cho ngươi xử lý.” Nàng xoay người đi xuống vũ đài, để Hồng Ngạc đỡ lên lầu.

Vô số ánh mắt dâm uế nhìn theo Liễu Thiến, nàng trừ ghê tởm ra chỉ thấy ghê tởm. Tên Tần Mộ Phong chết tiệt, để ngươi chú ý ta đã phải mất nhiều khí lực như vậy, xem ta về sau thu thập ngươi thế nào.

Trong căn phòng trang nhã kia, Hoắc Thiên nhìn theo bóng lưng Liễu Thiến, si mê nói, “Mộ Phong, vị hoa khôi kia thế nào?”

“Rất đẹp.” Thực sự rất diễm lệ.

“Ồ?” Hoắc Thiên thu hồi tầm mắt, “Hợp khẩu vị không?”

Tần Mộ Phong tựa cười mà không cười, nhìn theo bóng dáng Liễu Thiến. “Ta thích nữ tử như vậy.”

Xinh đẹp, quyến rũ, lại là một nữ tử ngực to đầu rỗng, đúng dạng y thích.

“Người ta bán nghệ không bán thân.” Tiểu tử này đang nghĩ cái gì đừng tưởng hắn không biết.

Tần Mộ Phong cúi đầu, nhìn chất lỏng sóng sánh trong chén, “Nếu lấy sắc dụ thì sao?”

“Sắc dụ?” Hoắc Thiên thiếu chút nữa phun hết chén rượu vừa uống ra ngoài, “Huynh lấy sắc dụ nàng?” Y là lão thủ tình trường, vị Liễu Thiến cô nương kia chỉ sợ cũng đầy kinh nghiệm phong trần.

“Không được sao?” Y đối với bản thân rất có lòng tin, không có nữ nhân có thể thoát khỏi tay y.

“Đừng xem thường Liễu Thiến.” Hoắc Thiên cảm thấy vị cô nương kia không đơn thuần. “Huynh xem, lúc nàng lên đài, nụ cười thập phần quái dị. Không biết cố ý hay vô tình, đều nhìn chúng ta ở bên này.” Kinh nghiệm nhiều năm qua đối mặt với kẻ thù nói cho Hoắc Thiên biết, Liễu Thiến cô nương hình như đang nhắm đến bọn họ.

“Ngươi đa nghi rồi.” Tần Mộ Phong cười nhạt, “Chỉ là một nữ tử phong trần thôi mà.”

Trong tiềm thức của Tần Mộ Phong, nữ nhân chỉ có tác dụng làm ấm giường. Liễu Thiên Mạch, là nữ nhân duy nhất làm hắn bất an. Chết tiệt, như thế nào lại nghĩ tới nữ nhân kia rồi!

“Huynh đợi lát nữa gặp thử, ta biết huynh không hài lòng Hoàng Thượng tứ hôn, không hài lòng với Liễu Thiên Mạch. Ta đã bảo với Hoa Nương cho huynh làm khách nhân đầu tiên của Liễu cô nương rồi.”

“Hảo huynh đệ.” Tần Mộ Phong vỗ mạnh vào vai Hoắc Thiên, thiếu chút nữa làm hắn nội thương. “Cũng là nhờ ngươi có ý tứ, biết ta chịu không nổi Liễu Thiên Mạch, cố ý tìm việc vui cho ta.”

“Liễu Thiến.” Hoắc Thiên sinh nghi hoặc. “Liễu Thiến, Liễu Thiên Mạch, huynh không cảm thấy các nàng tên rất giống nhau sao.” Hoắc Thiên bông đùa nói, “Huynh nói xem các nàng có thể là một người hay không?”

Tần Mộ Phong lườm hắn một cái, “Liễu Thiên Mạch bộ dạng như ma, không bằng một nửa Liễu Thiến.” Tốt xấu y cũng từng cùng Liễu Thiên Mạch hoan hảo một lần, không đến mức ngay cả nàng bộ dạng ra sao cũng không biết.

“Bình Nam Vương quá khen, Thiến Nhi hổ thẹn.” Cửa mở, bóng dáng một vị nữ tử xuất hiện bên cửa.

Nàng mặc một bộ quần áo màu cam, lộ ra non nửa bộ ngực trắng mịn. Trước ngực được đính thêm một đóa mẫu đơn bằng kim tuyến, đóa mẫu đơn càng làm tôn thêm vẻ đẹp lồ lộ của bộ ngực đầy đặn. Chiếc thắt lưng ôm lấy dáng người yêu kiều, cổ tay áo rộng thùng thình, làn váy thướt tha, cả người tựa như một con hồ điệp tuyệt sắc. Da thịt vô cùng mịn màng, như chi như ngưng, trong trắng lộ hồng, hết sức động lòng người. Khi nàng mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng đáng yêu. Bộ ngực đầy đặn cong cong, cực kì dụ nhân. Trong cái đẹp lại có vẻ yêu kiều, diễm lệ mà không tầm thường, xứng đáng bốn chữ “nhân gian tuyệt sắc”.