Vương Phi Thất Sủng

Chương 45: Bảo vật quý hiếm




Liễu Thiên Mạch ngồi trước gương đồng, ngẩn ngơ nhìn cái bóng trong gương, đồ trang sức để lung tung trên bàn trang điểm.

Hôm nay là thọ thần của tể tướng,là nữ nhi của hắn, nàng phải đến.

Đám đàn bà Liễu gia kia trọng phú khinh bần, nếu nàng quá giản dị sẽ bị bọn họ chế nhạo. Thiên Mạch luôn luôn không để ý người khác nhìn nàng như thế nào nhưng lần này là ngoại lệ. Nàng có thể chịu được sự nhục nhã của bất cứ kẻ nào cũng không muốn để Liễu gia nhục mạ. Liễu gia đã sỉ nhục nàng nhiều năm, nàng đã không còn khả năng chịu đựng, cũng không muốn chịu đựng.

Nàng gỡ ngọc trâm và ngân châm trên tóc xuống, mái tóc giống như dòng thác đổ xuống. Nàng cầm cái lược ngà, nhẹ nhàng chải mái tóc, mỗi một lần chải đều hết sức nhẹ nhàng.

Từ trong gương, Thiên Mạch nhìn thấy một cái bóng màu hồng. Cái lược trong tay nàng ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục chải.

Yên Chi đi tới sau lưng nàng, thản nhiên nói "Liễu cô nương, hôm nay là đại thọ của cha ngươi, ngươi không đi sao?"

"Tất nhiên muốn đi." Nàng buông lược, cầm lấy một cây trâm cài lên tóc. "Ngươi tới làm gì?"

Yên Chi nhìn nàng, khẽ cau mày "Ta đến nói cho ngươi, Vương gia mang theo Thải Y cùng đến dự thọ yến của tể tướng, hắn đã bỏ rơi ngươi." Tần Mộ Phong thật là quá đáng. (ta muốn giết hắn a, đồ nam nhân chết dẫm, mới hôm nào còn leo lẻo leo lẻo mà giờ đã quên rồi )

Thiên Mạch nắm chặt tay, ngón tay đang cầm ngọc trâm biến trắng, thuỷ mâu loé ra một tia hàn quang.

Không khí lạnh lẽo vây xung quanh nàng, thật là sát nhân.

Yên Chi bị nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng giải thích "Liễu cô nương, ta không liên quan đến chuyện này, ta chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, buông ngọc trâm ra, tiếp tục chải đầu "Việc không liên quan đến ngươi." Giọng nói của nàng lãnh đạm, tự hồ chuyện gì cũng không có phát sinh.

Yên Chi đi tới phía sau, cầm lấy cái lược trong tay nàng "Ta giúp ngươi nghen."

Thiên Mạch không có nói gì, lấy một cây trâm bạc trong hộp đồ trang sức đưa cho Yên Chi.

"Hay là dùng cái này?" Yên Chi nhìn cây trâm trong tay nàng, con mắt lại nhìn về những trang sức đặt trên bàn.

Thiên Mạch lạnh lùng liếc xéo nàng "Ngươi thật lắm chuyện." Nàng thích một thân trang nhã, chán ghét những loại trang sức vàng bạc xa hoa (chị không thích thì cho em đi ), thực sự không thể thuyết phục bản thân đem mấy cái đó cài lên đầu.

Yên Chi nhún nhún vai coi như không có chuyện gì, thay nàng búi tóc một cách thuần thục " Phải, là ta nhiều lời, được chưa?" Nàng nhìn cây trâm bạc, miệng lẩm bẩm "Cây trâm bạc này thật khiến người ta tò mò, Liễu cô nương, mặt trên của cây trâm này làm bằng cái gì?" Cái trâm này rất nặng, nhất là chỗ đầu tua này.

Thiên Mạch đưa tay lên gạt những cọng tóc che trước mắt nàng "Huyền thiết"

"Cái gì?" Cái lược trong tay Yên Chi rơi trên mặt đất, miệng há to "Huyền thiết?" Huyền thiết là một thứ kim loại rất quý hiếm, là thứ tốt nhất để chế tạo binh khí. Cho đến nay mới chỉ có hai kiện binh khí làm bằng huyền thiết, là "Truy Mệnh đao" của Vô Địch môn và "Vụ Lý Hoa" của Thanh Lương phái.

Truy Mệnh đao chém sắt như bùn, đứng đầu trong võ lâm thập đại thần binh.

"Vụ Lý Hoa" là một cây roi, lúc vung lên tựa như một làn sóng bạc, giống như hoa trong sương mù, nên mới gọi là "Vụ Lý Hoa".

Nghe nói năm năm trước "Vụ Lý Hoa" bị Phi Yến đánh cắp, giờ không biết đang ở đâu. nếu cái tua này được làm bằng huyền thiết, chẳng phải là nói...

"Vụ Lý Hoa?" Yên Chi hoài nghi hỏi.

"Có một số việc dù không nói cũng đã quá rõ ràng." Thiên Mạch đưa cây trâm cho nàng "Có những chuyện hiểu ở trong lòng là được rồi." Nàng cũng không muốn tốn công giải thích.

Nếu ngân trâm này là "Vụ Lý Hoa" thì...Thiên Mạch chính là Phi Yến rồi? Không đúng, rõ ràng chính tai nàng nghe thấy Phi Yến bênh vực Thiên Mạch, các nàng chắc không phải là một người, vậy có thể là bạn tốt? Hảo tỷ muội? Phi Yến là nhân vật nổi danh trên giang hồ, có thể làm bạn tốt của nàng, Liễu Thiên Mạch địa vị tự nhiên sẽ rất cao. Nàng rốt cuộc là ai chứ? Tiến vào Vương phủ lại có mục đích gì?

Yên Chi lặng lẽ cầm lấy ngọc trâm, lúc nàng hồi phục tinh thần, nhìn không được kinh ngạc "Thiên niên hàn ngọc?" Thân của cây trâm này lạnh như băng, toả ra hàn khí, tuyệt đối là làm bằng thiên niên hàn ngọc. hàn ngọc là thánh vật trị thương, là bảo vật mà nhân sĩ võ lâm mơ ước.

Thiên Mạch liếc nhìn nàng "Chưa thấy qua hàn ngọc sao?" Vô Tranh sơn trang mỗi người đều có một cái, nữ tử là trâm, nam nhân là ngọc bội.

"Nếu ta không có nhớ lầm thì hàn ngọc là một trong những bảo vật của Tuyết Sơn Hồng Nhan cung?" Nàng từ đâu mà có?

Thiên Mạch không có trả lời, đưa cho nàng một đoá châu hoa "Cài lên tóc"

"A" Yên Chi nhìn châu hoa trong tay, lại một lần nữa sửng sốt, nàng thử thăm dò "Liễu cô nương, trên châu hoa này là lam sắc trân châu sao?" Một đống bảo vật quý hiếm cư nhiên bày sờ sờ trước mắt nàng, nàng không phải đang nằm mơ chứ?

"Lại như thế nào?" Thiên Mạch không hề có cảm giác ngạc nhiên.

"Không có gì." Yên Chi nuốt một ngụm nước miếng, điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, giúp Thiên Mạch gắn châu hoa lên tóc.

Thiên Mạch mở hộp trang sức, lấy một cái dây lụa đưa cho nàng, nói một cách thích thú "Thật là đơn điệu, bỏ đoá hoa xuống đi."

Yên Chi cầm lấy dải lụa, nghi hoặc nói "Liễu cô nương, sợi dây này là thiên tàm ti sao?" Mỗi vật trên người nàng đều là bảo vật, sợi dây này chắc cũng là bảo vật.

"Không phải"

"Nga" Yên Chi thở nhẹ một cái, trái tim của nàng a, đã sắp không chịu đựng nổi rồi.

Thiên Mạch phất tay áo, mở miệng nói như không "Là băng thiền ti" Băng thiền ti cứng rắn khó đứt, toả ra hơi lạnh khiến người ta khoan khoái, dùng để băng vết thương là tốt nhất. Có thể giảm đau, hơn nữa vết thương sẽ không bị rách ra.

Yên Chi chịu đả kích quá lớn, miệng mở to đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà. Cả nửa ngày, nàng khóc khóc "Ta chịu không được rồi, ngươi tại sao lại có nhiều bảo vật như thế? Ta không thể không bị ngươi hù chết." Mỗi vật trên người nàng đều là bảo vật mà người trong võ lâm mơ ước, nàng rốt cuộc có lai lịch gì?

Thiên Mạch quay đầu lại, âm trầm nói "Y Tiểu Lục, đây không phải chuyện ngươi nên hỏi."

"Hẹp hòi" Yên Chi chu mỏ, cẩn thận đem dải lụa cài lên tóc nàng, kết thành một đoá hoa.Thiên Mạch cúi đầu, trong mắt xẹt qua một ý cời