Vương Phi Tỷ Phú

Chương 23: Thức giấc




Làn da trắng bệch do thiếu ánh sáng. Đôi môi mỏng màu hồng nhợt nhạt. Mái tóc xõa trên gối, dòng suối đen bao xung quanh thân hình bé nhỏ. Rèm mi dài, rũ xuống. Cái mũi nhỏ xinh đang phập phồng một cách yếu ớt. Toàn thân toát lên một vẻ thiếu sinh khí.

Anh Thiên ngồi bên giường, đôi mắt lo lắng nhìn chăm chú vào người con gái trước mặt. Anh cao lớn, mái tóc đen bối lại rất cẩn thận. Vài lọn tóc xõa xuống mặt, trông vô cùng yêu nghiệt nha. Đôi mắt nhắm lại mệt mỏi.

Anh là Thái tử Tinh Quốc, thông minh tuyệt đỉnh, tưởng chừng nhưng tim đã hóa đá nhưng sao lại rơi vào lưới tình thế này? Anh hành xử tàn độc, giết người không ghê tay, nhưng 9 năm trước, cô bé này lại đến một cách bất ngờ. Bước vào tim anh không cần xin phép.

Một hình bóng bé nhỏ, run rẩy, nhưng lại bí ẩn khiến anh thích thú, tò mò. Rồi một đêm hôn mê khiến anh lo lắng, lúc đó, anh tự hỏi phải chăng trái tim mình đã trúng độc. Một loại độc mang tên ''Tình yêu''. (cái này nói thế chứ thực ra, nói thẳng là ''tiếng sét ái tình'')

Anh không biết cô bé này lại là Âu Tinh Mặc, lúc nghe nói là Tinh Mặc, anh cũng không quan tâm lắm, cứ ngỡ cô bé là người hầu (VTL: hầu hầu cái đầu anh á, thân phận thế mà đi hầu ak?) Không ngờ lại là cô ấy.

- Em còn muốn ngủ đến bao giờ nữa? Đã chín năm rồi, chín năm đối với tôi là Địa Ngục, xin em, hãy tỉnh dậy.

Anh là vô tình âm hiểm, nhưng đối với cô, chỉ là một lòng chung thủy, chờ đợi. 9 năm không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để thách thức một trái tim. Anh đã vượt qua rồi đó, nhưng tại sao, nó còn chưa tỉnh dậy.

___________________________________________________________________

Âu Tinh Mặc nằm trên giường, nghe toàn bộ lời anh nói.

9 năm nay, nó vốn dĩ là không hề ''ngủ''. 9 năm trước, vì tiêu diệt toàn bộ Tả gia nên mới giả vờ. Tuy đã đạt được mục đích nhưng lại không tỉnh dậy, vì sao?

Khi rơi xuống động đó, nó đọc những cổ ngữ trên vách động: Bí kíp võ công, ma pháp, lại còn là bản đồ dẫn đường đến chỗ cất giấu kho báu và những chuyện tuyệt mật về Diễm Thiên giáo, lại còn chỉ cách điều hành, liên lạc.

Nó điều hành Diễm Thiên giáo, lập ra Tử Dạ sơn trang chuyên về đá quý, kim hoàn, Hỏa Thi môn để kinh doanh đủ loại mặt hàng, nắm quyền thống trị cùng với Diễm Thiên giáo, Tử Dạ sơn trang có mối quan hệ rất mật thiết đối với triều đình.

Lúc tiếp quản Diễm Thiên giáo, rất nhiều người không tin vào năng lực của nó, thời gian đã chứng minh tất cả. Lúc lập lên những môn và sơn trang đó, có nhiều người thèm khát vị trí đứng đầu. Nó đã giết tất cả, phương châm bất hủ:

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc

- Thương người sẽ hại mình.

Hàng đêm, khi mọi người đã ngủ, nó giải quyết công việc và luyện ma pháp, võ công. Việc này rất vất vả, phải che giấu suốt một quãng thời gian dài như vậy, thật sự rất mệt mỏi. Nhưng lại chẳng là gì đối với nó.

Trên giang hồ nó lấy cái tên: Hắc Dã.

Không ai biết người này là gái hay trai, già hay trẻ, chỉ biết, quyền lực của người này đối với Âu Tinh Mặc, có thể ngang ngửa nhau.

Nó nhắm mắt, môi khẽ động, đã đến lúc hạ màn 1 rồi. Tỉnh dậy nào!

___________________________________________________________________

Những ngón tay gầy khẽ động, đôi mắt mở ra một cách mệt nhọc. Gì chứ, đêm qua, nó mới phải đi giải quyết lũ tạo phản ở Tử Dạ mà bây giờ phải tỉnh dậy rồi à? Đối với người yêu ngủ như mạng thì đúng là không chấp nhận được nha. Bực mình quá đi, nhưng đã lỡ diễn rồi, phải diễn sao cho hoàn hảo chứ.

Anh Thiên nhìn thấy những dấu hiệu báo: ''Tôi tỉnh rồi này, tôi đã tỉnh rồi đó, mọi người mau mở tiệc ăn mừng đi, tôi là người quan trọng đó'' của nó, lập tức vui mừng, nói:

- Tinh Mặc, em tỉnh rồi sao? Em thật sự tỉnh rồi sao?

Mở đôi mắt khác lạ (cái tròng mắt á) nhìn chằm chằm vào người con trai anh tuấn trước mặt, nó nhếch môi cười nhạt:

- Ngươi là ai?

Anh Thiên cười khổ, ân nhân cứu mạng 9 năm trước mà không nhớ sao? Cũng phải, nàng lạnh lùng như vậy, thì sao có thể nhớ một người mới chỉ gặp 1 lần chứ. Mà chuyện đó cũng đã qua đi 9 năm rồi.