Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 21: Ba người hợp mưu(2)




Cho tới bây giờ chưa ai từng thấy Phong Dạ Hàn cười...

Tất cả mọi người đều có chút bối rối, nhất là Phong Hề Ngạn, nhìn hai người trao đổi ánh mắt rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao có thể, tuyệt đối không thể như vậy...

Không gian trên đại điện như ngừng lại.

Đây là có chuyện gì xảy ra? Người nào mắt tốt sẽ nhanh chóng nhận ra y phục hai người có màu sắc giống nhau. Tựa như... một đôi thần tiên quyến lữ khiến người ta hâm mộ.

"Ngạo Tình muội muội", Ngạo Tình vừa đi nhà xí về thì nghe được âm thanh làm người ta không mấy vui mừng, Bách Lý Chi Nhu, nhìn như nhu nhu nhược nhược, trong lòng lại rất hung ác.

"Không biết Chi Nhu tỷ tỷ có chuyện gì vậy?" Ngạo Tình cẩn thận nói.

"Chi Nhu thật nhớ mẫu thân, làm một túi gấm cầu an, không biết muội muội có thể chuyển cho mẫu thân giúp tỷ không?" Chi Nhu sắc mặt nhu hòa, không nhìn ra một tia tính toán.

"Muội sẽ chuyển giúp tỷ." Ngạo chuyện cười nói.

Chi Nhu vui mừng mà cười, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia lệ khí: "Thật sự rất cảm tạ muội muội, làm phiền muội muội." Nói rồi liền từ trong ngực lấy ra một túi gấm thêu hình hoa Thược Dược đỏ thẫm, mùi thơm mê người.

Mi tâm Ngạo Tình khẽ nhíu, khóe miệng kéo kéo, lại dám giở trò gian trá với nàng, trước kia ở Hầu phủ còn có thể an phận thủ thường, không ngờ mới trở thành phi, lá gan đã lớn hơn. Còn là cùng người ngoài tính kế nàng.

Ngạo Tình nhận lấy túi gấm, tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, ca ngợi nói: "Túi gấm này thật đẹp, tỷ tỷ quả nhiên khéo tay."

"Tình nhi tỷ tỷ, Thiến Lan cũng có quà tặng làm phiền tỷ tỷ mang về cho mẫu thân, là Thiến Lan tự tay thêu một bức Mẫu Đơn." Bách Lý Thiến Lan không biết từ nơi nào xông tới, nhìn sắc mặt hình như không tốt, trên mặt thoa một tầng phấn dày, vẻ mặt khôn ngoan.

"Có thể." Nói rồi Ngạo Tình nhận lấy bức thêu của Thiến Lan, khinh thường quét mắt nhìn bức tranh, cư nhiên dùng Thiên Tàm Ti tới thêu, nhưng sắc màu của ti, hình như có chút không ổn, mùi vị có chút quen thuộc, lại là màu tím xinh đẹp. Đôi mắt trong veo của Ngạo Tình trầm xuống mấy phần.

"Đi, tỷ tỷ, chúng ta đi tìm Hàm Ngọc tỷ tỷ, bốn tỷ muội chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút, về sau muốn gặp mặt cũng khó." Thiến Lan đi lên, lôi kéo Ngạo Tình về hướng một đình nhỏ ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên.

Bách Lý Chi Nhu cười lắc lắc đầu, giống như đối với Thiến Lan nghịch ngợm thật là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại nhiều hơn một phần ngoan tuyệt.

"Ngạo Tình tỷ tỷ." Bách Lý Hàm Ngọc vừa thấy Ngạo Tình, giang hai cánh tay đánh tới, ôm chặt lấy Ngạo Tình, hai tay sau lưng không ngừng vuốt ve Ngạo Tình, ngay lập tức, Ngạo Tình phát hiện thân thể có chút như nhũn ra.

Hừ! Ba người lại dám cấu kết. Rất tốt!

Thân thể Ngạo Tình mềm nhũn, ngã xuống đất.

Ở trên tiệc rượu Phong Dạ Hàn, thấy Ngạo Tình biến mất một hồi lâu, như thế nào mà vẫn chưa trở lại? Khi cảm thấy một đạo ánh mắt kỳ quái thì Phong Dạ Hàn ngước mắt

Nhìn, ánh mắt Bách Lý Chi Nhu xấu hổ, bên trong nhiều hơn một phần thâm ý.

Tâm Phong Dạ Hàn lạnh lẽo, nhìn vế phía Băng Lam, Băng Tâm cách đó không xa, hai người hiểu ý, tìm lý do tới bên cạnh Phong Dạ Hàn: “Cô gia, tiểu thư bảo người cứ an tâm.”

Lúc này Phong Dạ Hàn mới an tâm, tiếp tục uống rượu.

“Ngươi gọi hắn là gì?” Phong Hề Ngạn vừa nghe thấy, lửa giận bốc lên, hung hăng nhìn chằm chằm Băng Lam.

“Là cô gia, người trong lòng tiểu thư đương nhiên là cô gia của chúng ta rồi.” Băng Lam cố tình giả ngu, đã sớm muốn dạy dỗ người nơi nơi gây khó khăn cho tiểu thư – Thất hoàng tử, ỷ thế hiếp người, không động đến được, thì làm hắn tức giận cũng không tồi.

Phong Dạ Hàn rất kiêu ngạo mà liếc mắt nhìn Phong Hề Ngạn một cái, phát hiện Băng Tâm cùng Băng Lam hai nha đầu này càng ngày càng đáng yêu.

“Ngươi…” Ly rượu trong tay Phong Hề Ngạn phanh một tiếng vỡ tan.

Cùng lúc đó, một cung nữ sợ hãi chạy thẳng tới trước thánh giá bẩm báo: “Hoàng thượng, Bách Lý Ngạo Tình tiểu thư, nàng…”

“Nàng thế nào?” Phong Khiếu Thiên sững sờ, sắc mặt đột biến, đám phế vật này, lại dám đánh chủ ý lên nữ tử kia, chẳng lẽ không muốn sống nữa.

Lòng bàn tay Phong Dạ Hàn không khỏi căng thẳng, nhưng nhớ tới lời nói vừa rồi của Băng Lam, trong lòng mới thoáng chậm lui xuống. Ngước mắt, mắt phượng lần nữa đặt lên một tầng hàn băng.

Mọi người chạy tới bên ngoài một phòng nghỉ ngơi thì nghe thấy thanh âm mập mờ bên trong phát ra, người hơi biết cũng có thể đoán ra bên trong xảy ra chuyện gì.

Phong Khiếu Thiên liếc mắt ý bảo cung nhân đẩy cửa, cung nhân không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi mở cửa, một tiếng đẩy kẽo kẹt vang lên.

Chỉ thấy hai thân thể chặt chẽ quấn lấy nhau, nhi tử của Thừa tướng – Úy Trì Viễn kịch liệt qua lại di động thân thể của mình, phía dưới Lục công chúa Phong Lăng Nguyệt cao giọng ưm, lúc này, cặp mắt Phong Lăng Nguyệt trống rỗng, nàng giãy dụa thân thể của mình, hai người phối hợp ăn ý.

Một màn xuân cung sống trình diễn ngay trước mắt mọi người. Nhìn một màn trần truồng trước mắt, Phong Khiếu Thiên hai mắt cơ hồ muốn phun lửa.

Ba người Bách Lý Chi Nhu nhìn nhau cười một tiếng, rất nhanh cúi đầu không dám nhìn một màn khó chịu này nữa.

Trong phòng tràn đầy hơi thở thối nát, tiếng kêu hư hỏng của nữ tử lại vang lên lần nữa, Úy Trì Viến hô hấp trầm trọng không ngừng thở ra.

“Còn không may đi kéo ra.” Phong Khiếu Thiên giận dữ mắng mỏ, thân thể mập mạp run lên.

Phong Lâm Sâm và Phong Ngự Kiệt khẽ cắn răng, đi tới bên giường, đưa tay muốn túm lấy Úy Trì Viễn, nhưng ngạc nhiên phát hiện, Úy Trì Viễn giống như cột trụ, túm không được, kéo không nhúc nhích, cũng không thể kéo hai người ra. Nhìn lại mới thấy, cặp mắt hai người trống rỗng không ánh sáng, trong lòng kinh ngạc, giống như trúng ma chú.

“Hoàng thượng, Lục công chúa hình như trúng một loại mị dược rất mạnh.” Thái y đứng đầu – Triệu ngự y vừa vào cửa đã ngửi thấy một cỗ hương khí của mị dược.

Huệ phi, mẹ đẻ của Phong Lăng Nguyệt vừa nghe vậy, cả người run rẩy, cặp mắt nhắm chặt, trong lòng tức giận, trực tiếp muốn tách hai người, nhưng kết quả vẫn như thế.

Lúc này, Phong Dạ Hàn gắt gao nắm quyền, bờ môi mím chặt, mắt phượng nặng hơn một phần lạnh lẽo, thì ra là bọn họ có cái chủ ý này. May là hắn vừa vào cửa liền phát hiện cô gái trên giường không phải Ngạo Tình, nếu không, hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì khiến người sợ hãi nữa.

“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn từ bên ngoài truyền đến khiến ba người Bách Lý Chi Nhu lâm vào sợ hãi.

“Ngạo nhi.” Phong Dạ Hàn cừa nhìn thấy dung nhan quen thuộc, liền như một trận gió cuốn đi, cánh tay vươn ra, đem Ngạo Tình ôm vào ngực, cũng không quản những người bên cạnh có vẻ mặt giống như ăn phải ruồi.

“Ta không sao.” Cánh tay nhỏ nhẹ nhàng ôm hông Phong Dạ Hàn, âm thanh dịu dàng, động tác êm ái.

Hồi lâu, hai người mới thả ra, cầm tay đi tới trước mọi người, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua ba người Bách Lý Chi Nhu, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa mai nhàn nhạt, làm ba người sợ đến nỗi muốn bất tỉnh.

“Lan Nhi, ngươi làm sao vậy?” Phong Hành Thượng đưa tay vịn Bách Lý Thiến Lan, ôn hòa mà hỏi.

“Không có… Không có việc gì…” Bách Lý Thiến Lan vội vàng lắc đầu, hít thở sâu một hơi.

“Sợ là những người làm chuyện xấu nhiều rồi, trong lòng có quỷ thôi.” Ngạo Tình nói đến đây liền dừng.

Phong Dạ Hàn vừa nghe vậy, mắt phượng hung ác, ngoan tuyệt nhìn chằm chằm Bách Lý Thiến Lan, nếu như ánh mắt có thể giết người, Bách Lý Thiến Lan đã sớm bị thiên đao lăng trì.

Phong Khiếu Thiên nhìn phản ứng của mấy người, ánh mắt trầm lại.

“Hoàng thượng, Ngạo Tình uống hơi nhiều, không biết có thể ân chuẩn cho Ngạo Tình về phủ trước không, huống chi đây là việc nhà của Hoàng thượng, Ngạo Tình ở chỗ này có vẻ không thích hợp.” Ngạo Tình hành lễ, lạnh nhạt nói.