Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 37: Mẹ Dương bị Ngô tiểu công dụ khị




Edit: Đậu Đỏ

Chỗ ở hiện tại của Dương Uấn Chi cũng đã được dời đi sau khi gia đình Ngô Thắng Vũ chuyển đi không lâu, bởi vì cha mẹ cậu ly hôn, ba ba trực tiếp bán phòng ở, cậu và mẹ dời ra ngoài thuê trọ.

Hắn cùng cậu đi vào con hẻm nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn không tồi nhưng khi quẹo vào hẻm lại có chút tàn tạ, mái hiên phía trên không ngừng rỉ nước xuống dưới, mặt đất còn có cặn dầu. Hắn biết giá nhà đất trong thành phố không rẻ bởi vì những năm gần đây, kinh tế phát triển, giá đất cũng phất lên theo nên các laoji phòng trọ trong hẻm này giá cả hữu nghị thấp hơn ngoài lộ rất nhiều. Hắn chỉ là khó hiểu, hắn nhớ là nhà cậu lúc trước rất được mà.

Đi lên một tòa nhà mấy tầng, cậu rút chìa khóa mở cửa, nhà là một căn phòng nhỏ ở tầng ba. Kỳ thực dẫn Ngô Thắng Vũ đến nhà cậu cảm thấy có chút lúng túng, bất quá chỉ là lúng túng chứ không phải tự ti, cậu tin tưởng hắn không phải loại người chỉ nhìn vẻ bề ngoài của người khác liền xem thường người ta, nhà cậu điều kiện sinh hoạt có hạn nên chỉ có thể ở chỗ như vậy, Dương Uấn Chi không thấy chỉ có việc nhỏ này mà cậu lại không thể ngẩng cao đầu.

Về đến nhà, trước sau đều là một mảnh quạnh quẽ, cậu dẫn hắn vào nhà.

“Anh ngồi trên ghế salon đi, em đi rót nước cho.”

“Không cần, anh muốn vào phòng em ngồi.” Hắn cười hư hỏng, “Quần của tiểu tao hóa bị chồng bắn tinh làm ướt nên em ngại không muốn cho chồng thấy sao?”

Mặt cậu thoáng đỏ, không nghĩ tới đã dùng sức kẹp mà vẫn bị lộ…. Nghĩ tới trên đường nếu như bị người nhìn thấy, đáy mắt liền phủ một tầng sương mờ. Vào phòng lấy quần áo sạch sẽ, cũng không quản Ngô Thắng Vũ có đi theo hay không, tiến vào phòng tắm.

Hắn nằm lên giường cậu, lất một quyển sách kinh tế ở đầu giường, loại sách chuyên môn này cũng chỉ có cậu có thể đọc, Ngô Thắng Vũ lật qua lật lại liền thả trở về.

Phòng cậu thật ra rất đơn giản, ngoại trừ bàn học tủ quần áo chính là giường, lúc trước sex video hắn vẫn rất muốn làm cậu trên giường cậu một lần, tiểu tao hóa kia chắc chắn sẽ rất có cảm giác. Bất quá chỉ nên nghĩ thôi, hắn cũng mẹ Dương sẽ giống lần trước đột nhiên gõ cửa.

Dương Uấn Chi đi ra liền phát hiện người kia hoàn toàn không khách khí nằm trên giường cậu giống như nhà hắn, cậu có chút không thể nói nổi.

“Anh có muốn ăn gì không em nấu cho.”

“Đến nhà anh rồi hẵng nấu. Dì Dương chừng nào về?”

“Cũng sắp rồi.” Cậu ngồi ở mép giường, dùng khăn lông lau khô tóc, vừa nãy thuận tiện tắm gội một phát tẩy sạch mồ hôi phải chen chúc trên xe buýt. Hắn ngồi dậy cầm khăn lông của cậu, rất tự nhiên giúp cậu lau tóc, rõ ràng chuyện thân mật nhất cũng đã làm nhưng cậu lại thấy giờ phút này mình thật giống thiếu nữ hoài xuân, trái tim giống như có một con nai vàng ngơ ngác chạy loạn.

“Vậy cha em đâu?” Hắn nhớ cậu hình như ít khi nhắc tới cha mình.

“Ba mẹ em ly hôn.”

Hắn ngừng động tác một giây rồi lại tiếp tục lau, nhất thời không biết trong lòng đang có tự vị gì, tựa hồ hơi hiểu tại sao mẹ em ấy và em ấy phải ở nơi như vậy, “À, không sao đâu, có những cặp cha mẹ dù không ly hôn cũng chưa chắc xứng với chức cha mẹ.”

“Ừm.” Nghe hắn vụng về an ủi, cậu thật muốn cười, trong lòng như được rót một dòng nước ấm áp, tên ngốc này chắc chắn hiểu lầm rằng cậu rất khổ sở, kỳ thực cậu không có yếu ớt như vậy, “Ừm, anh chưa biết đi, Dương Quân là em cùng cha khác mẹ của em.”

Ngô Thắng Vũ ngừng tay, khó hiểu, “Em với cô ta cùng tuổi mà?”

“Em với cô ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Trước đây cha em ngoại tình không cẩn thận nên mẹ cô ta mang thai, sau đó ly hôn với mẹ em cưới bà ta.”

Nghe như vậy hắn mới hiểu rõ tại sao trước kia lại có cảm giác hai người khá giống nhau, hơn nữa chú ý tên gọi, chữ thứ hai chỉ khác âm điệu một chút. Không biết thế nào, nhìn người trước mặt rất lãnh đạm giống như đang kể chuyện của một người xa lạ, trong lòng hắn chua xót. Lần đầu mới tiết lộ cho đối phương chuyện về mình, hắn vừa vui vẻ vừa đau lòng. Nhớ tới lần sinh nhật của cậu,, Dương Quân nói ba cô tổ chức party mà người này lại cái gì cũng không có. Hắn không tin cậu thật sự không hề quan tâm, chỉ là thói quen ngụy trang đi.

Không biết phải an ủi như thế nào, Ngô Thắng Vũ chỉ có thể ôm cậu từ phía sau, đầu dựa lên vai cậu, giống như con cún bự đang thân mật với chủ nhân, “Không có chuyện gì Tiểu Chi, có anh ở đây.”

Dương Uấn Chi cảm giác mình đang lênh đênh giữa trời, toàn thân mềm nhũn, khóe mắt chua xót, cho dù cậu thấy mình không khổ sở nhưng nghe lời nói ấm áp của hắn, cậu vẫn muốn khóc.

Mà ngay lúc này, phòng khách vang lên tiếng cửa mở, phá vỡ hình ảnh ấm áp của hai người.

“Mẹ.” Dương Uấn Chi đứng dậy đi ra khỏi phòng, Ngô Thắng Vũ cũng ngoan ngoãn theo phía sau.

“Con chào dì.”

Mẹ Dương vừa về nhà thì thấy ở sau con trai có một đứa nhỏ đẹp trai, không khỏi có chút kỳ quái, dù sao con trai từ nhỏ đã không có bạn bè, “Tiểu Chi, đây là?”

“Bạn học con.”

Bạn học a, danh xưng này cũng quá xa cách đi, Ngô Thắng Vũ như trẻ con thầm oán trong lòng, “Dì ơi dì còn nhớ con không, con là đứa trẻ Ngô gia hồi đó ở cách vách nhà dì đó.”

Nghe hắn nói là hàng xóm trước đây của con trai, mẹ Dương lập tức nhớ ra, “Tiểu Vũ a! Nhiều năm không gặp đã lớn như vậy, dù gặp trên đường dì cũng không nhận ra.”

Trước mặt trưởng bối hắn liền cười thật ngoan ngoãn, Dương Uấn Chi đứng bên cạnh đã cứng ngắc. Anh… Còn nhớ? Cậu cho rằng chuyện hai người là hàng xóm hắn đã sớm quên mất, cũng không nhớ rõ cậu là ai, nói như vậy, hắn biết tất cả mọi chuyện?

“Cho nên dì ơi, con với Tiểu Chi nhiều năm không gặp như vậy lại có duyên ngồi cùng lớp cùng bàn, cũng hay nói chuyện với nhau lắm. Kỳ nghỉ này dì cho Uấn Chi đến nhà con chơi mấy ngày nha.”

Tâm tình mẹ Dương hôm nay tương đối tốt, tốc độ nói chuyện nhanh hơn ngày thường khá nhiều, nhìn đối phương là Ngô Thắng Vũ, cũng nhớ tới Ngô gia gia cảnh lẫn gia giáo đều không tồi, lại bị khuôn mặt tươi cười của hắn dụ khị một phen, sảng khoái đáp ứng.



Trong phòng

“Anh còn nhớ chúng ta là hàng xóm?”

“Đương nhiên nhớ.”

Nghe hắn trả lời khẳng định như vậy, Dương Uấn Chi nhất thời lúng túng. Nói như vậy… Hắn đã biết cậu là ai… Vậy tại sao.. Còn cùng cậu làm chuyện này?

“Bất quá… Dương Uấn Chi…” Ngô Thắng Vũ đột nhiên áp Dương Uấn Chi lên giường, một tay chống đầu đang chếch sang bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bình tĩnh, “Có phải em từ nhỏ đã thích anh rồi không?”