Vương Tuyết Nghi

Chương 15: Thọ Yến (03)




Giữa những âm thanh hỗn tạp, lúc này đột nhiên lại phát ra tiếng cười, thanh âm mềm mại vô cùng, len lõi vào tai mỗi người.

Nhất thời, cả đám người đều quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy một thiếu nữ mang mặt nạ bạc đang cười. Không biết thế nào, nhưng thanh âm kia rất hay, tựa hồ có thể dễ dàng khiến tim bọn họ tan chảy.

Ngồi một chỗ từ nãy đến giờ, Tư Đồ Tư bất ngờ bật dậy, hai mắt mở to nhìn Vương Tuyết Nghi.

Là nàng. Chắc chắn là nàng. Thanh âm này, hắn đã ghi nhớ rất sâu trong lòng, không thể nhầm lẫn. Từ khi yến tiệc bắt đầu, hắn vẫn luôn quan sát Bạch Lạc Hiên, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối về nàng. Lại không ngờ tên đó để nàng dự thọ yến. Tên ngu xuẩn, có biết để nàng lộ diện nguy hiểm tới mức nào hay không?

Vương Tuyết Nghi lúc này mới giật mình ngơ ngác nhìn mọi người từ khi nào đều nhìn nàng như vậy?

“Vị tiểu thư này! Xin hỏi nàng là…?” Hoàng hậu chính là nhìn thấy hoàng thượng cũng đơ ra nhìn, lo lắng ngài sẽ bị tiếng cười kia mê hoặc, liền theo bản năng bước đến chỗ Vương Tuyết Nghi.

“Bái kiến hoàng hậu, ta là thuần thú sư của Ngân Thủy quốc.” Lấy lại bình tĩnh, Vương Tuyết Nghi nhẹ nhàng trả lời.

Lần nữa nghe được thanh âm của nàng, đám người càng nhiều hơn rung động trong lòng.

Nhưng khi ý thức được nàng nói cái gì, bọn họ lại trợn to mắt há hốc mồm, không tin nhìn nàng. Vừa mới cảm thán nàng có giọng nói thật hay, bây giờ lại có chút khinh thường nàng ăn nói hàm hồ.

“Ha ha… Ngươi nghe không? Nàng ta nói mình là thuần thú sư đấy!”

“Có thuần thú sư nào nói có liền có đâu?”



Từng trận cười cợt nhả xôn xao vang lên, đa phần đều khinh thường nhìn nàng cười mỉa mai. Hoàng hậu cũng là khẽ che miệng cười một tiếng, rồi dịu dàng nhìn nàng.

“Vị tiểu thư này thật biết đùa!”

“Vậy! Mời hoàng hậu hỏi thái tử đi!” Vương Tuyết Nghi bình thản tiếp lời, nàng hơi cuối đầu làm động tác hướng Bạch Lạc Hiên.

Theo tay của nàng chỉ tới, nhất thời mọi người đều im lặng nghiêm túc nhìn Bạch Lạc Hiên, trong lòng không khỏi nghi ngờ, nàng ta nói là thật? Không ai dám đùa trước mặt vị thái tử này cả.

Bạch Lạc Hiên khẽ chuyển mâu quang nhìn Vương Tuyết Nghi, rồi chuyển tới trên người hoàng hậu, khẳng định nói một câu:

“Nàng là thuần thú sư thứ ba Ngân Thủy quốc, danh Vương Tuyết Nghi, lần này đặc biệt theo ta tới chúc thọ thái hậu.”

Toàn trường đồng loạt ồ lên một tiếng khó tin, nhưng Bạch Lạc Hiên lời đã nói, còn có thể giả?

Nhất thời mọi ánh mắt nhìn Vương Tuyết Nghi từ khinh thường đều chuyển thành khó tin cùng ngưỡng mộ, trong lòng không khỏi ghen tị, tại sao Ngân Thủy quốc may mắn như vậy? Có được nhiều nhân tài, thuần thú sư là một loại cao quý hiếm có cỡ nào!

Thái hậu là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, mỉm cười nhìn Vương Tuyết Nghi:

“Tiểu cô nương này! Ta thắc mắc nàng là cấp mấy thuần thú sư?” Trong lòng bà đầy nghi ngờ, bản thân từng tuổi này đạt tới trung cấp ma pháp sư nhân Tôn, cư nhiên lại nhìn không ra tu vi của nha đầu kia? Một chấm hỏi lớn trong đầu, bà không tin tiểu nha đầu tu vi cao hơn mình, tuyệt đối không thể, cho dù thiên tài đệ nhất Bạch Lạc Hiên cũng cũng không thể, vậy cớ gì không nhìn ra…?

Ách! Cái này, nàng không rõ cấp bậc tu luyện của thế giới này, đến nay vẫn còn mù tịt, làm sao biết bản thân trình độ đạt đến đâu? Bạch Lạc Hiên cũng đã nói không thể xác định được… Vậy… Nàng liền liền đánh liều.

“Bẩm thái hậu, ta hiện giờ là bát cấp thuần thú sư. Cấp bậc thấp hơn thái tử một bậc.” Bạch Lạc Hiên cũng là bát cấp thuần thú sư, vậy nàng cũng chiếu theo đó, hắn hai mươi tuổi, nàng mười sáu, thấp hơn một bậc có lẽ được đi!

Nhất thời toàn trường hít một ngụm khí lạnh, nàng ta nói cái gì? Bát cấp…Bát cấp thuần thú sư? Thấp hơn Bạch Lạc Hiên một bậc… Vậy không phải là bát cấp thuần thú sư nhân Đại?

Thiên a! Là bát cấp thuần thú sư nhân Đại. Nếu cùng Bạch Lạc Hiên so sánh, hắn hiện hai mươi tuổi là bát cấp ở cấp bậc nhân Tông, nhìn nàng cũng khoảng mười lăm mười sáu, sau vài năm ai hơn còn không biết được! Này…! Thiên phú cũng thật cao đi!

Thái hậu cũng thật kinh ngạc, nhưng kết quả này bà cũng có thể chấp nhận được, tu vi đương nhiên thấp hơn bà. Chỉ là… Tại sao vẫn không nhìn ra nàng ta? Sau, bà cũng cảm thán nói:

“Cô nương tuổi nhỏ đã đạt đến bực này tu vi, quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Ngân Thủy quốc quả nhiên nhân tài rất nhiều!” Vẫn phong thái cao quý đó, thái hậu mỉm cười, nhưng trong lòng lại nặng thêm một mối nguy cơ.

“Thái hậu quá khen rồi!” Vương Tuyết Nghi khẽ hành lễ đáp lời.

Thái hậu mỉm cười hài lòng, rồi lại hỏi:

“Ta thắc mắc nàng tại sao phải che mặt vậy?”

“Bẩm thái hậu, tiểu nữ từ nhỏ bất cẩn bị nước sôi làm cho bỏng, gương mặt có chút dọa người, nên thất lễ phải mang mặt nạ trên người.”

“Thì ra là vậy, thật đáng tiếc! Ta nghĩ người có giọng nói hay như vậy thì cũng phải là một giai nhân tuyệt sắc a!” Thái hậu vẻ mặt tiếc thương lắc đầu, không khỏi cười khổ: ông trời cho ngươi cái này thì lấy đi của ngươi cái kia, rất công bằng, cũng thật tàn nhẫn. Bản thân ta chẳng phải cũng mất đi phu quân của mình sao?

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt này của thái hậu, liền biết bà lại nhớ đến tiên hoàng, nên không khí có chút trầm xuống.



Hoàng thượng Ngân Kim quốc nhìn mẫu thân mình, rồi đột nhiên cao giọng làm ổn định không khí:

“Được rồi, mọi người cùng chung vui nào! Hiếm khi công chúa Thủy Nhan đến đây, nghe nói nàng tài năng ca vũ đệ nhất, không biết có thể mời nàng nhảy một điệu để chúng ta mở rộng tầm mắt không?”

Mọi người còn đang trong suy nghĩ đại lục có thêm một thuần thú sư thiên tài, lúc này nghe được công chúa Thủy Nhan, mới ý thức được mắt sáng lên vỗ tay cổ vũ:

“Hảo, hảo, công chúa xin hãy múa một điệu a!”

“Đúng đó, xin mời công chúa!”



Bạch Thủy Nhan từ nãy đến giờ trong lòng tức giận không ít, nàng đang là tâm điểm chú ý, đột nhiên ả Vương Tuyết Nghi lại cướp mất, khiến nàng bị xem như không khí. Hằn học tức giận không dám phát tiết! Lúc này lại thấy mình vẫn có thể khiến mọi người nhìn tới, hào quang vẫn vây quanh, liền cười tươi đáp trả:

“Vậy! Ta xin bêu xấu rồi.”

Trong sự ủng hộ nhiệt tình của đám người, Bạch Thủy Nhan uyển chuyển bước lên đài, mỉm cười:

“Thủy Nhan mạn phép múa khúc Phượng hoàng duyên” Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nhạc lên, mắt đảo qua hàng khách, đột nhiên ngạc nhiên nhìn tới Tư Đồ Tư, trong lòng không khỏi dao động, vị vương gia này thật anh tuấn! Cuối cùng, Bạch Thủy Nhan khẽ nhún người, theo điệu nhạc tung tay áo, bước chân xoay, tung cao, đủ mọi động tác, uyển chuyển múa. Đa phần mọi người đều si mê nhìn không chớp mắt, nam kinh hỉ mà nhìn, nữ ngưỡng mộ cùng ghen tị mà nhìn, Bạch Thủy Nhan thỉnh thoảng cũng hướng Tư Đồ Tư mà tung một cái mị nhãn.

Nhưng đáng tiếc, hắn ta lại trước sau như một nhìn Vương Tuyết Nghi. Nhíu mày âm trầm nhìn nàng. Hắn khẳng định, chính là nàng. Nhưng tình hình hiện giờ, thân phận của nàng… Khiến hắn không dám manh động. Đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên kiên định. Mặc kệ thế nào, hắn cũng phải cướp được nàng trở về.

Tư Đồ Duẫn nhìn Vương Tuyết Nghi, cảm thấy có chút gì đó rất quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ nàng là ai. Nhưng là hắn cảm giác được, nhìn nàng kia khiến hắn lấp đầy khoảng trống nhớ nhung ai đó.

Bạch Lạc Hiên cũng âm thầm đánh giá Vương Tuyết Nghi. Nàng nhanh trí, nàng bình tĩnh ứng phó, phong thái thanh lệ cao quý đúng chất một tiểu thư đài cát, nhưng ẩn trong đó lại là sự điềm tĩnh kiên cường cùng kiêu ngạo. Khả năng của nàng rất kinh thiên, khắc chế mọi thuần thú sư. Chuyện này nếu để kẻ khác biết được, chẳng phải đại lục sẽ sôi trào điên cuồng muốn có nàng sao? Giữ được nàng thì tốt, còn không… Hắn chỉ có thể diệt nàng!

Vương Tuyết Nghi lúc này đang ngồi ngay ngắn đánh giá điệu múa của Thủy Nhan công chúa. Các động tác rất kì lạ nha, vừa uyển chuyển vừa hoang dã, cũng rất có nét riêng của nó.

Một hồi, điệu múa kết thúc. Dưới sự vỗ tay khen ngợi của mọi người, Bạch Thủy Nhan tươi cười nhìn xem Tư Đồ Tư. Nhất thời nụ cười chợt tắt. Hắn… Hắn cư nhiên không có nhìn nàng, là đang nhìn ai? Theo hướng nhìn của hắn, Bạch Thủy Nhan nhìn lại, nhất thời tức giận xông đến tận mũi: Cái gì? Là đang nhìn cái ả tiện nhân kia, ta thật không hiểu, nàng ta có cái gì? Xấu xí như thế cũng khiến chàng để ý tới? Cho dù nàng ta là thuần thú sư thì thế nào? Cũng là con chó cho cha ta sai khiến thôi.” Bạch Thủy Nhan không biết, gương mặt xinh đẹp của mình lúc này như thế nào khó coi.