Vương Tuyết Nghi

Chương 50: Đại Lễ Sắc Phong (2)




Không để ý đến tên đạo sư ẻo lả nữa, Vương Tuyết Nghi thản nhiên quay đầu nhìn ma thú Kim báo. Trước sự ngạc nhiên khó hiểu của mọi người, nàng ngồi xổm xuống, híp mắt cười rạng rỡ, vỗ tay hai cái rồi dang ra: “Lại đây!” Thật sự chính là bộ dáng kêu gọi con cún nhỏ mà.

Chỉ thấy Kim báo hai mắt sát khí đột ngột trở nên tròn xoe, đuôi vểnh lên, sau đó ba chân bốn cẳng nhào thật mạnh đến trong lòng Vương Tuyết Nghi, hại nàng ngồi không vững ngã ngồi ra sau, cười khanh khách, ra sức né tránh Kim báo ủy khuất làm nũng liếm mặt nàng: “Được rồi được rồi, ha ha được rồi.”

Tất cả những người chứng kiến nghệch mặt ra, cằm như muốn rớt xuống đất.

“Đơn giản như vậy?”

“Không thể nào?” Đoàn Y hiếm có đứng bật dậy thất thố, hai mắt mở lớn khó có thể tin nhìn chằm chằm một người một thú thân thiết trên thú đài, tay bất giác báu chặt đuôi con chồn nằm trên vai hắn, khiến nó đau nhảy lên một cái, tức giận theo phản xạ giương móng cào một cái ngay mặt Đoàn Y. Đau đớn trên mặt cũng kéo ý thức của hắn trở về, cũng chẳng quan tâm mình vừa mới bị thú sủng cào, chỉ bình tĩnh ngồi lại vào ghế nghĩ ngợi: “Không thể nào? Ta rõ ràng đã mạnh mẽ khế ước với Kim báo, làm sao còn?” Hắn càng nhìn càng tức, càng nhìn càng khó tin.

Bạch Thủy Nhan trợn mắt, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng căm phẫn: “Sao lại có thể như vậy? Đoàn Y lão ta không giữ lời hay sao?”

Bạch Lạc Hiên quan sát hết thảy, cuối cùng đưa mắt nhìn Vương Tuyết Nghi trên đài, thâm trầm mỉm cười. Bộ dạng cùng với lúc trước mồm mép khôn ngoan nói chuyện với phụ hoàng hắn hoàn toàn khác lạ.

“Xú nha đầu, ngươi làm gì Kim báo, ngươi rõ ràng còn chưa có đọc chú ngữ?”

Đoàn Y đột nhiên lớn tiếng nói, cũng khiến cho mọi người từ trong kinh ngạc kéo về, nghi hoặc mà nhìn.

Vương Tuyết Nghi nhìn hắn, cười đến híp mắt: “Cũng không phải người nào đều giống nhau cần đọc chú ngữ!”

Đoàn Y hoàn toàn câm nín, tức giận đùng đùng nuốt vào trong bụng. Hắn còn biết nói cái gì, cảnh tượng trước mắt chứng minh hết thảy, nàng là thuần thú sư, còn là thuần thú sư thu phục ma thú không cần đọc chú ngữ. Vốn dĩ hắn lén lút khế ước với Kim báo, để cho Vương Tuyết Nghi không thành công thu phục ma thú, liền chứng minh nàng không phải thuần thú sư, lúc đó mạng nàng ta khó giữ, thái tử Bạch Lạc Hiên cũng sẽ không thoát khỏi liên quan. Hừ, nếu đã vậy, kế hoạch tiếp theo của hắn vẫn là hữu dụng.

Thu được một thuần thú sư tài giỏi như vậy, hoàng đế Bạch Duẫn cùng đám quan thần trong triều đều thực vui vẻ, đối với Vương Tuyết Nghi tôn kính càng thêm có thừa. Bọn họ trong lòng đều tự hiểu, Vương Tuyết Nghi so với Đoàn Y càng thêm thiên tài.

“Ooo…”

“HÚ…”

Đúng lúc này, hai tiếng rống dài đột ngột vang lên, kéo đến mọi người kinh hãi chú ý. Hai con ma thú còn lại bỗng nhiên bùng phát lực lượng cường đại vốn có, phá tan cấm chế, lồng giam vỡ vụn bay tứ phía.

Mọi người kinh hãi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai con ma thú vốn bị áp chế tu vi, còn bị nhốt trong lồng có cấm chế, làm sao lại có thể tự phá mà ra?

Bọn họ còn chưa kịp nghĩ ngợi, hai cường giả nhân Tôn bên trong cấm chế lập tức nhảy ra, che chắn trước mặt Vương Tuyết Nghi.

Sức mạnh trở về, hai con ma thú cuồng bạo mà phẫn nộ nhìn đám nhân loại nhục mạ chúng, một là Hồng Ngưu ma thú cảnh giới nhân Tông, cả người màu hồng nổi bậc, hai cái sừng chia nhánh dài cong vút, bộ móng đặc biệt nhọn, cào rách một đường bề mặt thú đài, còn lại là Tuyết Lang ma thú nhân Tôn, cả người trắng muốt xinh đẹp, hai mắt một mảnh huyết quang cuồng nộ, bọn chúng phẫn hận lao về phía trước điên cuồng tấn công.

Hai cao thủ nhân Tôn lập tức khởi động linh khí, một tấm màng chắn trong suốt màu đà xuất hiện ngăn cản. Nhưng là, ma thú vốn dĩ lực lượng lớn hơn nhân loại nhiều lắm, cho dù thấp hơn nhân loại một cái cảnh giới, cũng có thể đánh ngang tay. Mà hiện tại, là hai cái cao thủ nhân Tôn cùng với hai cái ma thú một là cảnh giới nhân Tông, một là nhân Tôn, chênh lệch liền rõ ràng. Màn chắn chẳng mấy chốc đã muốn nứt ra.

Bạch Lạc Hiên trong lòng khó hiểu lo lắng dị thường, lập tức bay tới đánh một chưởng vào cấm chế bao vây thú đài, nhưng cấm chế mạnh mẽ, dưới ảnh hưởng của hắn chỉ suy yếu gần một nửa, muốn phá còn cần một ít thời gian. Nhưng một ít thời gian này cũng đủ để người bên trong gặp phải cái gì rủi ro, hắn đột nhiên sốt ruột vô cùng. Tế tư giải cấm chế, cũng là mất đến ba phút, hắn thà tự mình đi còn hơn.

Những người khác cũng vỡ òa ra, Bạch Duẫn lập tức điều động tế tư (người đặt cấm chế trên thú đài) đi hóa giải cấm chế, đồng thời chỉ huy binh lính, các cao thủ bao vây thú đài, sẵn sàng đối phó với ma thú cường đại sắp ra.

Bên trong, bức màn chắn đã vỡ vụn, hai cao thủ nhân Tôn liền cùng nhau thi triển ma pháp tập trung tấn công Tuyết lang, như thế mới cân bằng lực lượng hai bên, Hồng ngưu có cơ hội, lập tức tấn công về phía Vương Tuyết Nghi, Kim báo gầm lên một tiếng, nhảy đến cùng Hồng ngưu mạnh hơn mình vật lộn, tuy cảnh giới thấp hơn Hồng ngưu, nhưng bản tính nhanh nhẹn thiên về tốc độ, Kim báo miễn cưỡng có thể cùng Hồng ngưu vốn to lớn nhưng chậm chạp mà duy trì.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, Đoàn Y cùng Bạch Thủy Nhan ăn ý liếc nhìn nhau mỉm cười, trước lúc phá giải cấm chế, Vương Tuyết Nghi phải chết là không thể nghi ngờ.

Nhìn tình hình càng lúc không ổn, Bạch Lạc Hiên sốt ruột tăng lên, liều mạng phá cấm chế, tên tế ti chết tiệt, hóa giải trận pháp của chính mình lại lâu như vậy.

Trên thú đài, Tuyết lang phẫn nộ đã đánh bay hai cái nhân Tôn cao thủ, hậm hực nhìn về phía Vương Tuyết Nghi, hai mắt đỏ ngầu sát khí, nhảy một cái, lao đến.

“Tuyết Nghi cẩn thận!” Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, trong lúc mọi người nghĩ Vương Tuyết Nghi hẳn phải chết, chỉ có tiếng thét kinh hãi của Bạch Thủy Liên đột ngột vang lên. Nàng cũng là không biết chính mình làm sao, cho dù rất giận Vương Tuyết Nghi, cũng là không nỡ nhìn nàng chết đi như vậy.

Bạch Thủy Nhan hưng phấn, Đoàn Y đắc ý, Bạch Lạc Hiên nóng ruột, mọi người kinh hãi trợn mắt nhìn. Nhưng là…



Chỉ thấy Vương Tuyết Nghi dùng một loại tốc độ cực nhanh lách mình qua một bên, tránh thoát công kích. Tuyết lang lại tấn công nàng, nàng lại thoát, cứ như vậy đến khi cấm chế được hóa giải.

Tuyết lang vồ con mồi bị hụt, theo đà nhảy ra khỏi thú đài. Hồng ngưu được trả tự do, cũng nhảy ra khỏi thú đài, hai con ma thú đứng trước binh lính bao vây bốn phía, hung phấn tru lên mấy tiếng rồi tấn công.

Binh lính đa số đều là nhân Đại cảnh giới, có vài chục nhân Tông, đã là lực lượng mạnh lắm, cao thủ nhân Tôn có hai người lúc trước bảo vệ Vương Tuyết Nghi đã bị thương, và tất nhiên không chỉ có thế, nhưng hiện tại tình huống bất ngờ, còn không kịp điều động.

Hồng ngưu cúi đầu, chân trước cào cào, rồi giống như bò tót ủi thẳng đến đám người, thuận tiện xúc lên bọn họ văng tứ phía. Tuyết lang hóa thành một luồng sáng trắng luồn lách, nơi nó đi qua đều có người ngã xuống. Binh lính thì ra sức thi triển ma pháp, tấn công dồn dập, bất quá Hồng ngưu thế mạnh thiên về phòng ngự, cho dù là cảnh giới nhân Tông, so với con người sức lực lại tương đương với nhân Tôn cảnh giới, còn không nói đến Tuyết lang tốc độ kinh người, vì thế, tấn công của binh lính đối bọn chúng chỉ tạo ra một chút ảnh hưởng.

Tình hình bỗng trở nên hỗn loạn. Chẳng mấy chốc sau, binh lính thương vong ngày càng nhiều, vòng vây bị phá, phần lớn binh lính chuyển về hộ giá hoàng thượng cùng các quan viên hoàng thất đang chạy tán loạn.

Trên thú đài, Vương Tuyết Nghi cùng Kim báo lại thực nhàn nhã đứng xem, ma thú thật “trùng hợp” không có tấn công đến các nàng.

Bạch Thủy Nhan cùng Đoàn Y cũng là hoảng hốt vô cùng núp sau bảo vệ của binh lính, tức giận cùng không cam lòng. Bọn họ đã chuẩn bị hết thảy, còn có cái gì sơ hở? Đoàn Y hắn đã âm thầm động chạm vào cấm chế trên lồng nhốt, còn có cấu kết với hai người cao thủ nhân Tôn, đến thời khắc nhất định, sẽ để hai con ma thú lấy lại tu vi, phá vỡ cấm chế mà ra, tính toán thời gian phá cấm chế, Vương Tuyết Nghi đã thành mồi ngon trong miệng chúng nó rồi. Chỉ là không ngờ, nàng ta cư nhiên còn có thể lách thoát, vừa vặn cấm chế thú đài được hóa giải. Còn có, hắn đã sai người động chạm một loại hương khiến ma thú phát cuồng trên y phục của nàng, ma thú phải nhằm nàng mà tấn công không rời mới đúng? Càng kỳ lạ, Kim báo so với Hồng ngưu chênh lệch đến một cái cảnh giới to lớn, cho dù tốc độ nhanh đến mấy, cũng không thể cùng Hồng ngưu dây dưa lâu như vậy được? Hắn mơ hồ cảm thấy, tất cả đã được sắp xếp.

Lúc này, Hồng ngưu tấn công về phía

Bạch Thủy Liên đang loạng choạng giữa đám người xô đẩy, Hồng ngưu đột nhiên chuyển hướng tấn công về phía nàng. Đám người xung quanh càng xô đẩy kịch liệt hơn, bỏ chạy sang hai phía.

Bạch Thủy Liên bị đẩy ngã, đau đớn kêu lên một tiếng, ngước mắt liền đối diện với Hồng ngưu đang húc tới đây. Nàng sợ hãi trừng to mắt, run rẩy hét lớn một tiếng, theo bản năng đưa tay lên chắn trước mặt.

Đúng lúc nàng nghĩ đã phải chết, bỗng lại không thấy động tĩnh gì, không khỏi tò mò hạ tay xuống nhìn. Này vừa xem, liền đem nàng xem đến ngây người.

Chỉ thấy phía trước nàng, Vương Tuyết Nghi một tay thi triển ma pháp ngăn lại cái đầu to tướng của Hồng ngưu, y phục rườm rà lúc này bỗng trở nên hoa lệ lạ thường, rất khí phách tung bay phấp phới, sau đó Vương Tuyết Nghi nhẹ nhàng đẩy một cái, Hồng ngưu liền văng ra. Nàng đứng thẳng người, chậm rãi quay đầu lại nhìn Bạch Thủy Nhan: “Ngươi không sao chứ?”

Bạch Thủy Liên nhìn khuôn mặt bình thường của Vương Tuyết Nghi mà không nói nên lời, ấp a ấp úng: “Không, không sao.”