Vương! Xin Dừng Bước

Chương 18: Đụng mặt nơi hẻm nhỏ




Lãnh Tuyết Băng vừa về chung cư là tung cánh bay thẳng lên gường mình ngủ, thật ra thì cô cũng quên mất vài chuyện...

Còn về phần Tư Hàn sau khi từ cuộc họp về thì ngồi trên đống tài liệu trong thư phòng bắt đầu nghiên cứu thị trường thật ra thì hôm nay hắn cũng chẳng mấy có hứng thú với nữ nhân mà nhất là hắn vừa gặp được một nữ nhân quái dị nhất trong đám nữ nhân hắn từng gặp.

Hắn cũng chẳn biết mình đã đắc tội gì với vị tiểu thư này nhưng mà nghe cái cách kể lại từ thư kí của hắn hẳn là hợp đồng này chỉ sợ nếu hắn không bỏ chút tâm kế thì đừng mong kí được.

Thật ra thì hắn sớm biết hợp đồng này sẽ khó kí nhưng mà ..... thôi bỏ đi.

Thật ra hai người cũng không biết rằng chỉ vì ngày hôm nay mà mang lại cho họ những chuyện gì họ chỉ biết sau vấn đề này chỉ là đối thủ tiếp theo sẽ vô cùng khó khăn.

---------------------

3 ngày sau.

Trong ba ngày Lãnh Tuyết Băng không ra khỏi nhà chỉ biết làm hết công việc mà số công việc cô phải làm là tổng số sổ sách trong vòng 2 tháng phải làm.

Bên Tư Hàn đã thử nhiều lần mà không gặp được nên bọn họ đang ráo riết thực hiện một số kế hoạch phụ trợ khi nghe được tin này con ngươi của Lãnh Tuyết Băng xoẹt qua một tia tán thưởng.

Thật ra thì cô cũng không định làm khó bọn họ cô chỉ muốn xem bọn họ sẽ giải quyết vấn đề khi một công ty lớn ngây sức ép mà không kí hợp đồng thì sẽ có vài công ty khác đừng mong họ nhận hợp đồng ấy, nếu như bên kia không có lối giải pháp thích hợp thì hợp đồng của họ chỉ sợ mang lại một số rắc rối trong nội bộ công ty.

Nhưng khi cô nhận được tin bọn họ vẫn trấn tỉnh tìm một vài biện p[háp nhỏ, biện pháp đây cũng chẳng phải nịnh nọt ban quản trị mà là thể hiện cho tất cả biết rằng bọn họ có thực lực đảm nhận hợp đồng này.

Lãnh Tuyết Băng cười nhẹ cô quyết định đợi hai ngày nữa sẽ kí kết hợp đồng này nếu như đám người kia còn làm cho cô bất ngờ hơn.

Đứng lên cô vương nhẹ tay vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa chỉnh lại quần áo rồi sải bước ra khỏi căn hộ.

Hôm nay cô quyết định đi siêu thị mua vài thứ, cũng đã lâu rồi cô không xuống bếp.

Thật ra Lãnh Tuyết Băng có dáng người nhỏ nhắng dễ thương nên lắm lúc cũng vì vậy mà gặp rắc rồi chẳn hạn như lúc này.....

.....

....

....

.....

....

Lãnh Tuyết Băng vừa đi ra khỏi siêu thị trên tay cầm hai ba cái túi nhỏ đi dạo trên7 đường phố thì gặp một đám người chặn đường, Lãnh Tuyết Băng ngừng lại đôi mắt nheo lại đầy bí hiểm nhìn hai ba tên thiếu niên xâm mình xâm mẩy cứ như gian hồ trước mặt.

Cô không khỏi ca thán ở tháng phố M An ninh tựa hồ cũng không có gặp tình cảnh này...

Lãnh Tuyết Băng đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo nhưng vẫn nìn đám thanh niên này nghiên đầu ý bảo họ có việc gì.

Một tên trắng trẻo dáng người như người châu Á ra vẽ ta đây sành đời liếc nhìn Lãnh Tuyết Băng sau đó cười đê tiện:

" Này cô bé, đi chung với tụi anh chứ "

" Ai cô bé thực dễ thương, chắc lần đầu đến nơi này, có cần tụi anh dẫn đường không "

" Phải nha. nơi này có nhiều cái rất vui "

" A, vậy sao " Lãnh Tuyết Băng câu lông mày nở một nụ cười lạnh lẽo giọng nói tiếng anh bình tỉnh nghe không ra người từ nơi khác đến, nhưng mà bọn kia cũng rất không có cảm giác nghe Lãnh Tuyết Băng nói vậy thì lập tức gật đầu lia lịa.

Sau đó còn không làm những cái phụ họa, người đi đường tựa hồ cũng rất thờ ơ họ chỉ đi ngang qua nhìn một chút sau đó ánh mắt ánh lên sự kinh bỉ rồi bỏ đi.

Tụi kia liếc mắt ra hiệu cho nhau, sau đó tụi nó rất khách khí kéo tay Lãnh Tuyết Băng vào một con đường hẻm.

Vừa đi vào đường hẻm thì cũng đến lúc tụi nó nổi trò bỉ ổi xầm xì với nhau Lãnh Tuyết Băng đưa tay phải lên miệng thổi qua một ít khí sau đó túm lại mấy cái túi trong tay cầm qua một tay, cô bẻ cổ qua lại nở nụ cười lạnh lẽo nhìn đám người 6 - 7 thiếu niên trước mặt.

Sau một lúc cũng là tên mặt trắng đi lại nở nụ cưới bỉ ổi nhìn từ trên Lãnh Tuyết Băng xuống sau đó chập chập nói :

" Lần sau phải coi loại người mà đi theo không thôi thực là đáng tiếc á. "

" Vậy sao " Lãnh Tuyết Băng vươn tay chụp cánh tay tên mặt trắng sắp đụng đến mình túy ý xoay nhẹ.

" Rắc " một tiếng gãy vở vang lên kiến cho 5 thiếu niên còn lại trợn trắng mắt ra nhìn người thiếu nữ lúc nãy yếu đuôi bây giờ tựa như ác ma.

Lưng của bọn họ đều đổ mồ hôi hột nhìn về thiếu nữ nhẹ nhạng đạp ngã tên mặt trắng rất tự nhiên đạp lên người tên đó rồi lạnh lẽo nhìn cả 5 người:

" Yếu như vậy sao ? " nói rồi cô lại dùng sức dẫm lập tức tên kia ngoài xương tay gãy ngay cả xương chân đều gãy vụng thành mảnh nhỏ.

Nhưng hắn vẫn thủy chung không mở miệng được, đến khi nhận thức được định hết lớn lên thì Lãnh Tuyết Băng đã đạp một phát vào mắt hắn, dùng sức xoáy chân kiến cho hắn ngay cả hàm răng cũng không mở ra được. Lãnh Tuyết Băng sau khi xử song một tên thì nở nụ cười vô cùng ngây thì nhìn hắn :

" Không phải ai trên đời này cũng dễ chọc. Hiểu chứ "

Đám thiếu niên kia nghe vậy thì lập tức bỏ chạy nhưng mà chưa cất bước đi thì cô gái lúc nãy cách bọn họ 6 bước chân bây giờ đã đến bên cạnh họ như một bóng ma không nói hai lời trực tiếp đánh bọn họ.

Lãnh Tuyết Băng ra tay rất độc ác không cho tụi nó kịp kêu thì đã đem khớp xương hàm bọn họ đá trật ngay cả lên tiếng cũng không thể được.

Đánh song Lãnh Tuyết Băng vui vẽ phủ tay nhưng sau đó phát hiện ra có cá gì sai sai đôi mắt nhìn vào đôi bàn tay lúc nãy còn nắm mấy cái bị đừng đồ thức ăn bây giờ đã bốc hơi đâu mất kiến ánh mắt cô tối sầm l;ại tìm kiếm xung quanh.

Bỗng một tiếng vang lên phá vỡ sự rồi loạn của cô:

" Cái túi này của cô "

Nghe tiếng gọi Lãnh Tuyết Băng ngừng hẳn đồng tác quay người lại .....