Vượt Khuôn

Chương 27




Sáng sớm, chăn bỗng nhiên bị xốc lên, cảm giác lạnh lẽo liền tràn vào, Trần Cẩn bất mãn rụt người và nằm co lại, rồi mò mẫm tìm chăn kéo lại nhưng lại không thể tìm được, do Nhung Hâm Lỗi đã đem chăn ôm trên người không còn trên giường nữa, anh thật sự không biết dùng biện pháp gì để gọi cô rời giường nữa.

Trần Cẩn bị cái lạnh buổi sáng làm cho thưc giấc, cô vừa mở măt liền thấy Nhung Hâm Lỗi nghiêm túc đứng bên giường, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn mình, cô vò vò đầu tóc rối bời của mình bất mãn nói: “Hâm Lỗi , anh đừng làm phiền em ngủ.” Nói xong kéo chăn trong tay anh lại, đắp kín mặt tiếp tục ngủ. Nhung Hâm Lỗi nhìn cô thở dài, ngồi xuống bên giường vừa nói vừa dỗ giành: “Tiểu Cẩn, dậy đi em.”

Mặc cho anh dụ dỗ thế nào, Trần Cẩn vẫn không hề để ý, không thể không nói nha đầu này luôn làm cho anh đau đầu mà không biết làm thế nào cả.

Anh bước đến ngăn kéo bên cạnh giường lấy còi trong đó, rồi thổi, trong quân đội thì tiếng còi là hiệu lênh thức dậy, hôm nay anh đứng trong phòng ngủ thổi còi muốn Trần Cẩn nghe lệnh mình như lính mà rời giường.

Trần Cẩn nằm trong chăn nghe tiếng còi chói tai, liền từ trên giường bật dậy nhìn Nhung Hâm Lỗi đứng cánh đó không xa đang thổi còi, vẻ mặt chưa thõa mãn nhìn mình, khóe miệng nâng lên thành nụ cười, làm cô xù lông, trực tiếp ôm gối lên đập vào người anh nhưng lại bị anh bắt được.

“Anh xem nơi này là bộ đội sao hả?” Trần Cẩn tức giận nhìn anh gào lên rồi lại tiếp tục lấy chăn che lại để ngủ.

Thấy anh từng bước từng bước lại gần, cô lại làm nũng: “Để cho em ngủ thêm một lúc đi, một lúc nữa thôi, có được không anh? Em thật sự rất mệt.” Âm thanh lười biếng từ trong chăn vang lên, nhưng Nhung Hâm Lỗi lại không nghe rõ cô nói cái gì, chỉ biết lúc này sự nhẫn nại của anh cũng không còn sót lại chút nào, anh hít sâu một hơi, mím chặt môi ngồi xuống giường, giọng nói có chút không vui: “Anh nhớ là tối qua chúng ta không làm gì cả, hôm nay em không đi làm sao?” Lo lắng sáng nay cô phải đi làm nên tối qua anh chịu ấm ức một buổi tối nếu không thì tối qua anh cũng không phải làm khổ bản thân như vậy rồi.

“A! Đang sớm mà anh, có phải cần phải dậy sớm đi làm như trong bộ đội các anh đâu.” Cô thò đầu từ trong chăn ra nói, ánh mắt có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn lảo đảo xuống giường mặt còn mang theo mệt mỏi.

Khóe miệng Nhung Hâm Lỗi khẽ co quắp, “Không lẽ em muốn anh đuổi về nhà sao?” Mặt anh đen lại hỏi lại cô.

Nghe anh nói như vậy, làm cho Trần Cẩn sợ mất hồn, lập tức chạy lại bên cạnh giường, cắn chặt môi, bất mãn, giận dữ nhìn chằm chằm Nhung Hâm Lỗi, lắc đầu một cái. Cô vội vàng mặc quần áo tử tế rồi lại lảo đảo nghiêng ngã chạy vào phòng tắm rửa mặt.

“Hâm Lỗi, bàn chải đánh răng em đâu?” cô mặc quần áo xong việc đầu tiên là chạy vào phòng tăm đánh răng, cúi đầu nhìn lại không thấy bàn chải đánh răng của mình đâu buồn bực hỏi vọng ra ngoài. “Ở bên tay phải, ngăn thứ ba.” Nhung Hâm Lỗi lắc đầu bất đắc dĩ trả lời.

“Hâm Lỗi, anh lấy giùm em cái khăn lông với.” Trần Cẩn đánh răng xong lại thấy thiếu khăn mặt nên lại gọi Nhung Hâm Lỗi mà anh lại không hề thấy phiền hà mặc cho cô sai bảo, lấy khăn lông đưa vào phòng tắm cho cô.

Xuống nhà thì thấy Nhung Hâm Lỗi đã chuẩn bị xong bữa sáng, Trần Cẩn vừa uống sữa vừa tươi cười hỏi: “Hôm nay anh không về đơn vị sao?”. Thấy anh vẫn có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho mình nên hơi ngạc nhiên hỏi anh, rồi liếm liếm môi.

Nhung Hâm Lỗi nhìn cô mặt trầm lại trả lời: “Mai anh mới về.” Một lúc sau nhìn cô vẫn không để ý thong dong ăn bữa sáng, không hề gấp gáp một chút nào, khóe miệng anh co quắp lạnh giọng nói: “Tiểu Cẩn, em ăn nhanh lên một chút, để ý thời gian một chút, nhanh lên ăn xong anh đưa đi làm.”

Câu này chắc là câu nói dài nhất của anh từ trước đến giờ. Anh ở doanh trại thì khi kèn vừa vang lên lập tức chuẩn bị xong xuôi, về khái niệm thời gian ở bộ đội là cực chuẩn, hôm nay về nhà thấy Trần Cẩn có tính lề mề này làm anh thật sự đau đầu không biết làm sao, nếu lúc trước là chủ nhật hai người có thể chậm rãi một chút nhưng bây giờ phải đi làm mà cô vẫn lười biếng như vậy.

Trần Cẩn thả thức ăn trong tay xuống nhíu mày nhìn anh bất mãn nói: “Sao anh lại mắng em?”

“Anh không mắng em.” Nhung Hâm Lỗi lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu của anh có vẻ hết sức nhẹ nhàng.

“Lúc nãy giọng của anh như vậy không mắng em thì là cái gì chứ?” Trần Cẩn phản bác, thấy khóe miệng anh khẽ giật giật mà không nói câu gì nên cô cũng không nói thêm, lúc nãy khi mới thức dậy cô sai bảo anh nhiều như vậy chỉ sợ đã làm anh mất hết kiên nhẫn rồi.

Ăn xong cô đi đến trước quầy rượu rút khăn giấy lau miệng, rồi đi đến bên cạnh anh nắm tay anh nói: “Lúc nãy vì anh mắt anh hiện rõ hai chữ -ghét bỏ. Em nói cho anh biết, bây giờ anh hối hận cũng muộn rồi, huống chi tối qua anh còn nói em là vợ anh, nên anh nhất định phải chấp nhận hết mọi tính xấu của em.”

Nhung Hâm Lỗi vốn định nói thêm nhưng nghe câu phía sau cô nhận là vợ của mình nên sắc mặt mềm mại đi không ít, sau khi lên xe, vẫn giống như trước giúp cô thắt dây an toàn, ngẩng đầu lên nhìn trong gương lại thấy cô đang cười khúc khích.

“Em cười cái gì?” Anh vẫn mặt lạnh không nhìn cô mà chăm chú nhìn phía trước lái xe.

“Không có gì, chỉ là em cảm thấy đi làm có người đưa đón thật thích.” Xe dừng lại trước của công ty cô, cô cởi dây an toàn ra, nghiêng người sang cạnh đưa tay ôm cổ anh rồi nhẹ nhàng hôn lướt qua môi anh: “Tạm biệt, tối nay chờ em về.” Cô không chú ý ánh mắt anh rất vui mừng, đang chuẩn bị đứng dậy thì anh lại ôm chặt cô lại rồi cúi đầu hôn lên môi cô, anh hôn rất dịu dàng, nhưng càng lúc càng sâu, hình như anh càng hôn càng không muốn buông cô ra, hai người môi lưỡi triền miên một lúc lâu anh mới buông cô ra, âm thanh khàn khàn nói: “Mau đi đi, nếu không trễ giờ đó.” Giọng nói của anh lúc này rất nhẹ và dịu dàng, giống như thì thầm bên tai cô. Cũng không biết là ai không để cho cô đi bây giờ lại bảo cô đi không trễ giờ.

Bởi vì có anh giục, nên cô vừa mới đến nơi thì Chu Thành đẩy kính mắt từ sống mũi lên, anh ta đeo kính nên cô không nhìn được ánh mắt căm phẫn của hắn, “Cô muộn tý nữa thì trễ giờ đó, biết không?”

“Ừ.” Cô dè dặt gật đầu nhưng nghĩ thầm không phải tôi còn chưa đi muộn đó sao.

“Nếu cô đến trước mười phút, hôm nay chúng ta làm được nhiều việc hơn, hơn nữa còn có thể tan ca sớm, có thể hoàn thành công việc trước, tại sao cô lúc nào cũng đến đúng giờ thế nhỉ, không sớm hơn được một phút."

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng nhìn thấy người đẹp như tôi sao?” Chu Thành tức giận liếc xéo nhìn cô hỏi.

Chu Thành nói liên tiếp mấy câu làm cô choáng váng cả đầu, chỉ biết gật dầu phụ họa, không phải cô thừa nhận anh ta nói đúng mà cô cảm thấy mình không cần thiết phải so đo với anh ta, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Nghe được câu nói sau cùng của anh ta làm cô kinh ngạc cằm cũng muốn rớt xuống: “Không có, chỉ là tôi cảm thấy hôm nay anh rất đặc biệt, rất quyến rũ. Nhất là khi đeo kính này vào! Làm cho tôi tâm hồn điên đảo luôn.” Trần Cẩn nhìn Chu Thành nịnh bợ mấy câu.

Thấy cô ca tụng mình nên Chu Thành cũng không tiếp tục giáo huấn cô nữa , chỉ cười cười rồi nhún vai một cái.

Cô đang làm việc thì nghe điện thoại reo, nhìn số thì biết anh trai gọi nên liền nghe ngay: “Alo, Tiểu Cẩn.” âm thanh từ bên kia truyền đến.

“Anh, có việc gì thế.” Cô hơi bất ngờ hỏi anh trai, trong lòng có chút vui mừng.

“Không có gì đâu, chỉ là sau khi tan ca muốn tìm em thôi, chúng ta lâu rồi không trò chuyện rồi.” Nghe anh trai nói vậy cô liền đồng ý ngay.

Cô hoàn thành công việc của mình, cố gắng không làm cho Chu Thành bực mình,rồi hai người nhanh chóng làm xong phần việc chung. Sau khi tan ca, Trần Dự Lâm đã đứng trước cửa công ty cô, lần này anh không lái xe đến vì công ty anh cách công ty cô cũng không xa lắm.

Trần Dự Lâm vẫn nho nhã, anh tuấn như vậy, đứng tựa vào tường nhìn Trần Cẩn cười cười, nụ cười sâu vào tận đáy mắt. Hai anh em vừa đi dạo trên đường vừa nói chuyện, nói về chuyện của hai người khi còn bé.

Có lẽ do lâu rồi không gặp nhau nên Trần Cẩn hoạt bát hiếu động trước kia, bây giờ đứng trước mặt Trần Dự đã thu lại đi không ít, anh hỏi cô cuộc sống cô ở với chú như thế nào, bất luận anh hỏi câu gì thì cô đều trả lời hai chữ, rất tốt.

Hai anh em đi vào một quán sủi cảo, thấy Trần Cẩn nhìn thực đơn thì Trần Dự Lâm nói: “Nếm thử một chút đi, anh nhớ em khi còn nhỏ rất thích ăn sủi cảo mà.”

Hai người tìm vị trí gần của sổ rồi ngồi xuống, Trần Dự Lâm thay cô đi lấy sủi cảo, thấy cô ngồi ăn đối diện mình làm cho anh cảm thấy như thời gian quay trở lại quá khứ, khi cô còn bé, có thể tự mình ăn, thỉnh thoảng cô còn gắp sủi cảo trong chén của anh, còn hùng hồn giải thích rằng: “Em thấy anh không ăn, em giúp anh ăn đi một ít nếu không rất lãng phí, đến lúc đó ba lại mắng anh.”

Khi đó hai anh em bọn họ cũng ngồi như thế này, trong khoảnh khắc anh giống như đã được trở về lúc còn bé.

“Sao anh không ăn, em thấy mùi vị ở đây cũng không tệ lắm.” Cô vừa ăn vừa nhìn anh trai hỏi, trước kia sủi cảo đều do tự tay Chu Di làm, khi đó cả nhà bọn họ rất hòa thuận chỉ là không ngờ bây giờ lại trở nên như thế này.

“Anh nhìn em ăn lại nhớ đến lúc nhỏ em cũng có dáng vẻ như vậy, à, bây giờ em và Nhung Hâm Lỗi đang bên nhau sao?” Trần Dự Lâm nói đến đay ánh mắt liền ảm đạm đi, chuyện này là anh nghe mẹ nói, anh không nghĩ đến anh em của mình lúc trước lại yêu em gái anh, nghe được chuyện này anh liền cảm thấy việc đời thật khó đoán.

“Đúng vậy, ha ha......Anh không nghĩ tới đúng không, anh không biết là em rất vất vả mới có thể thu phục anh ấy đấy.” nói xong Trần Cẩn nhìn anh cười hắc hắc, rồi làm hình chiến thắng.

“Em xem em này, ăn nói như vậy đó hả, con gái phải rụt rè một chút chứ. Sao lúc bé anh không nhận ra em có tình cảm với Hâm Lỗi chứ?” nhìn biều tình của em gái Trần Dự Lâm có chút buồn cười.

Trần Cẩn uống một hớp trà, nhíu mày hỏi: “Rụt rè, anh có biết không nếu em gái anh là em đây mà rụt rè thì không thể giành được tình cảm của anh ấy đâu. Thật ra em cũng không biết em yêu anh ấy từ lúc nào nữa, năm đó anh ấy mặc quân trang đã làm cho em mê mẩn, hơn nữa thần hồn điên đảo rất nhiều năm rồi.” Trần Cẩn nói chuyện say sưa còn đem sủi cảo trong bát Trần Dự Lâm ăn hết, khi nói đến Nhung Hâm Lỗi trên mặt cô hạnh phúc không gì có thể diễn tả được.

Những điều này Trần Dự Lâm đều nhìn thấy và âm thầm ghi nhớ, thấy em gái như vậy làm anh cảm thấy khả năng thành công của dự định anh khả năng thành công rất thấp. Không thấy anh trai nói gì, Trần Cẩn hơi sững sỡ sau đó hỏi: “Anh, bây giờ anh làm ở đâu vậy, sao lại biết công ty em?”

“Anh muốn biết em làm ở đâu thì bảo người công ty tra chút là được thôi, công ty anh với em cách nhau không xa lắm, anh là tạm thời là Tổng giám đốc của tập đoàn Tầm Xa.” Ánh mắt Trần Dự Lâm chứa ý cười nhợt nhạt, hình như đoán được cô sẽ hỏi anh câu này.

Trần Cẩn nghĩ một lúc rồi nói: “Em nhớ khi còn bé, anh ước mơ sau này giống như ba vậy, cũng muốn làm quân nhân mà. Không ngờ bây giờ lại là Tổng giám đốc của công ty nước ngoài, ngẫm lại thì như bây giờ cũng không tệ. Xem ra cuộc đời cũng có nhiều lựa chọn.” Nói xong cô đặt đũa xuống nhìn anh.

Nhắc đến chuyện này ánh mắt Trần Dự Lâm ảm đạm lại, cười khổ, có thể giống như ba và chú, làm một người quân nhân là ước mơ lúc còn bé của anh, sau này anh nói với mẹ suy nghĩ của mình lại bị mẹ mắng cho một trận, nguyên nhân đơn giản vì không muốn anh đi vào vết xe đổ của ba mình nữa.

Ăn xong sủi cảo, hai anh em đi về, trên đường về Trần Dự Lâm dò xét hỏi Trần Cẩn: “Em đã bao giờ nghĩ rời khỏi đây chưa?” Anh hy vọng em gái có thể cùng anh về thành phố C để anh có thể bồi thường cho cô.

Trần Cẩn không hề nghĩ mà trả lời ngay: “Không có, những người em quan tâm đều ở đây, em sao có thể rời khỏi đây được, hơn nữa bây giờ anh cũng đang ở đây sao?”

Trần Dự Lâm nghe xong thì chỉ cười nhàn nhạt trong chốc lát rồi thu lại ngay.

Nhung Hâm Lỗi bây giờ chán nản ngồi trên sofa, anh căn giờ đến công ty đón Trần Cẩn, vừa dừng xe trước của công ty cô thì thấy cô đang đi cùng Trần Dự Lâm liền quay xe trở về, Trần Hồng Phong cũng đã nói với anh là đã trở về, chỉ là anh cảm thấy Trần Dự Lâm về lần này có mục đích gì đó.

Trần Cẩn từ chối không anh trai đưa cô về nhà, sợ đến lúc biết cô ở cùng Nhung Hâm Lỗi lại nghĩ không hay.

Đón taxi về nhà, vừa mở cửa thì thấy Nhung Hâm Lỗi đang xem ti vi chiếu về tình hình quân sự, anh biết cô về nhưng ánh mắt vẫn không hề nhìn cô, lại còn chăm chú xem tivi.

Thấy anh có vẻ mặt như vậy làm cô hơi tức giận, bình thường khi cô đi làm về anh đều rất vui vẻ, không giống hôm nay làm như không thấy cô vậy, anh cả ngày hôm nay trong lòng chắc chỉ có ti vi thôi, cô tức giận thay giày xong liền đi đến sofa dứt khoát ngồi bên cạnh anh, rồi cẩn thận nhìn anh, thấy anh không có phản ứng gì liền lấy remote trong tay anh đi.

Nhung Hâm Lỗi cũng không hề lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc Trần Cẩn một cái rồi chuyển ánh mắt lạnh lùng đi nơi khác. Mặc cho cô muốn làm gì thì làm, Trần Cẩn năm chặt remote nhìn anh cười cười nói: “Anh đừng xem tình hình quân sự nữa, chú em ở nhà lúc nào cũng xem cái này, bây giờ lại tới lượt anh sao.”

“Sao em về muộn như thế này?” anh ngồi trên sofa trầm mặc một lúc, rồi mới đem chuyện muốn hỏi nói ra.

Trần Cẩn cầm remote chuyển sang kênh tài chính rồi mới nói.

“Em đi dạo với anh trai em một lát rồi mới về.” Cô thật thà trả lời.

“Chỉ đi dạo một lát thôi sao, anh ta không nói chuyện gì khác với em sao?” anh nhíu mày hỏi lại cô.

“Nói gì là nói gì, chỉ nói chuyện khi còn bé thôi. Chúng em còn có chuyện gì nói nữa sao?” thấy cô trả lời như vậy mặt anh mới có vẻ dịu lại đi, đưa tay ôm cô vào lòng lẩm bẩm gọi: “Tiểu Cẩn.”

“Dạ.” Cô úp mặt vào ngực anh nhẹ nhàng đáp lại, hiện tại cô cảm thấy mình không thể đoán ra được anh vui buồn thế nào nữa, khi thì dịu dàng chân thành, khi lại lạnh lùng trầm mặc.

“Chúng ta sẽ mãi mãi như thế này nhé!.” Nói xong liền cầm chặt tay cô.

Bàn tay anh to lớn, cực kỳ ấm áp, mười ngón tay đan vào nhau, làm cho tim cô đập càng ngày càng nhanh.

Trần Cẩn nghe xong trái tim rung động ngẩng mặt lên nhìn anh, bây giờ trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô, anh dịu dàng như vậy làm cô bỏ vũ khí đầu hàng, cô đỏ mặt gật đầu, rướn người hôn nhẹ lên môi anh, lại bị anh giữ chặt lại, đem cô sát vào người mình rồi ở bên tai cô nói khẽ: “Tắt ti vi đi, chúng ta lên lầu làm chuyện khác.”

Nói xong anh cười khẽ một tiếng, nhanh tay tắt ti vi rồi ôm cô lên lầu. Anh thuần thục giúp cô cởi quần áo, rồi nhanh chống đặt cô dưới thân. Anh ở trên người cô rong ruổi còn miệng thì kề sát bên tai cô lẩm bẩm kêu tên cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh đến khi trong măt hai người chỉ còn hình bóng của nhau.