Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 31: Đi đường xa (1)




Là Diệp Liên Thiệu thả tin đưa Trình Lê và Phương Tôn đi, người trong đội không có ý kiến khác.

Đi theo nhóm nửa đường có người tụt lại phía sau hoặc quay trở lại là chuyện thường hay xảy ra, chẳng có gì lạ.

Người thông báo cho Trình Lê và Phương Tôn cũng là Diệp Liên Thiệu.

Khi thấy Diệp Liên Thiệu, Trình Lê vừa thu xếp hành lý xong.

Phương Tôn dễ giải quyết, điều Diệp Liên Thiệu lo chính là xảy ra rắc rối ở chỗ Trình Lê.

Dù sao thì khi đó để đến đây, Trình Lê còn đánh nhau với anh ta, mặc dù không ra tay thật.

Diệp Liên Thiệu đứng sau lưng Trình Lê một hồi, trước tiên nói: “Thể lực khá tốt đấy.”

Luồng cảm cúm mà họ lo không xảy ra.

Trình Lê đang ngồi xổm bên cạnh hành lý, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Có chuyện ư?”

Diệp Liên Thiệu bị cô nhìn thẳng chằm chằm đến độ cổ họng căng lên, không làm nền nữa: “Bố Hợp Lực Tề và hai cô sẽ về theo đường cũ, đưa hai cô đến Hoa Thổ Câu, từ đó đáp máy bay về.”

Trình Lê không nhúc nhích.

Diệp Liên Thiệu nói: “Thu dọn kĩ một chút, lát nữa sẽ đi.”

Sau một đêm là muốn đẩy hai cô đi?

Trình Lê đứng lên, đi về phía anh ta: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

Đây là một trong những câu hỏi mà Diệp Liên Thiệu dự liệu: “Thiểu số phục tùng đa số, người trong đội đều nghĩ như vậy.”

Trình Lê nói: “Con người phải có tinh thần hợp đồng.”

Diệp Liên Thiệu không thoái thác: “Câu lạc bộ có thể trả tiền bồi thường cho cô.”

Trình Lê hỏi: “Hãy cho tôi một lý do hợp lý, trở thành gánh nặng ư?”

Diệp Liên Thiệu phủ nhận: “Không phải, là lo nghĩ cho an toàn của hai cô.”

Trình Lê cười lạnh: “Rất đường đường chính chính.”

Diệp Liên Thiệu đỡ được ý châm biếm của cô, nói: “Theo như bản chất của con người thôi, nghĩ như vậy không có gì sai cả, tôi tin cô hiểu điều đó.”

Trình Lê hà một tiếng, lại hỏi: “Nếu tôi không hiểu thì chính là tôi sai sao?”

Diệp Liên Thiệu xoa dịu cô: “Lần sau có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác.”

Im lặng một hồi.

Trình Lê hỏi: “Anh và Nhậm Tây An quen nhau rất lâu rồi?”

Diệp Liên Thiệu nói: “Phải.”

Trình Lê vứt bỏ ý châm biếm vừa rồi, bình tĩnh nói tiếp: “Tôi đến đây không phải là vì cái núi này, mà là vì người.”

Diệp Liên Thiệu ừm một tiếng: “Đã nhìn ra.”

Trình Lê hỏi: “Anh ấy có đi không?”

Diệp Liên Thiệu không trả lời.

Trình Lê ngầm cho rằng cái này đồng nghĩa với việc trả lời là không.

Trình Lê không tán dóc với anh ta nữa, nói thẳng: “Tôi không đi. Phiền đội trưởng Diệp đổi lại quyết định này.”

Diệp Liên Thiệu nói: “Không đổi được.”

Đôi mắt dài của Trình Lê hơi nheo lại, có một sự suy đoán khác.

Cô mỉm cười, từ nhạt thành sâu: “Thì ra anh Diệp chuyển lời thay cho người ta.”

Sắc mặt Diệp Liên Thiệu thoáng thay đổi, rồi sau đó trấn tĩnh lại, phủ nhận: “Không phải.”

Trình Lê phớt lờ, vạch trần anh ta: “Nếu như anh không có chút do dự đó, thì có lẽ tôi đã tin rồi.”

Diệp Liên Thiệu: “…”

Trình Lê nhíu mày nói: “Ai đổi được thì tôi bàn với người đó, không làm khó dễ anh.”

Diệp Liên Thiệu nói: “Cần gì phải như vậy, cô không sợ càng nói càng bế tắc ư?”

Trình Lê chuẩn bị đi ra ngoài, nghe vậy thì khựng lại, hỏi: “Anh Diệp bao nhiêu tuổi?”

Diệp Liên Thiệu cảm thấy câu hỏi này rất đột ngột, nhưng vẫn phối hợp trả lời: “Ba mươi ——”

Anh ta còn chưa thốt ra con số cuối cùng, Trình Lê ngắt ngang: “Được rồi. Nếu anh đã già hơn tôi, thì tôi nhường anh, tôi miễn cưỡng không tính toán chuyện anh phá hoại nhân duyên của tôi.”

Diệp Liên Thiệu: “…”

Đây đều là cái gì với cái gì vậy…

Người phụ nữ này đúng là… không bình thường.

***

Trình Lê đi ra khỏi lều quân đội, thấy lều lớn ở một bên đã bắt đầu chuẩn bị tháo dỡ.

Bố Hợp Lực Tề thấy cô đi ra, đi tới hỏi: “Đội trưởng Diệp nói với cô rồi?”

Trình Lê ừm một tiếng.

Bố Hợp Lực Tề nói: “Sau này còn có cơ hội đến nữa mà, chọn thời tiết tốt hơn, nhóm đội trưởng Diệp cũng là lo cho hai cô thôi.”

Trình Lê cười một cái, ai cũng hiểu đạo lý cả.

Trình Lê trả lời anh ta: “Nghe hiểu được, nhưng không ủng hộ.”

Chiếc xe tải hạng nặng đậu bên chỗ cắm trại đang quay đầu, vị trí xe thay đổi để lộ Nhậm Tây An đứng ở phía sau xe.

Trình Lê đi thẳng về phía anh.

Nhậm Tây An vừa giúp bác đầu bếp Lý dọn đồ xong, tay còn cầm một bó dây thừng buộc bao bố.

Thấy Trình Lê đi tới, Nhậm Tây An không bất ngờ, bình tĩnh đứng tại chỗ chờ cô càng ngày càng gần.

Mãi cho đến khi đứng bên cạnh Nhậm Tây An, Trình Lê mới hỏi: “Tối qua là em hiểu sai ư?”

Cô tưởng đó là tiến triển.

Nhậm Tây An không trả lời, con ngươi tĩnh lặng như hồ nước sâu, chỉ nói: “Mang hết đồ nên mang đi, đừng để sót.”

Trình Lê nhìn anh: “Để sót anh.”

Sắc mặt cô vẫn hơi thay đổi so với ngày thường, hơi mất màu máu.

Nhậm Tây An nhìn vẻ tái nhợt trên cả khuôn mặt cô, nói: “Tôi không phải là đồ vật, không ai mang đi được cả.”

Trình Lê khẽ cắn răng: “Nếu tối qua làm, thì kết quả giống nhau sao?”

Nhậm Tây An nói: “Làm hai lần thì cũng như vậy.”

Trình Lê gật đầu, giọng hơi khàn: “Tốt lắm, có nguyên tắc.”

Nhậm Tây An nói bằng giọng hờ hững: “Về đi, đừng để Bố Hợp Lực Tề chờ.”

Con ngươi nhìn thẳng anh của Trình Lê trở nên sắc bén: “Anh hãy nghĩ cho kĩ, em đi rồi thì lần sau không chắc chắn còn có thể đi theo hay không.”

Nhậm Tây An không lên tiếng.

Trình Lê xoay người, đi mấy bước rồi đột nhiên xoay trở lại, giọng nói gay gắt hơn, ngữ khí vội vàng: “Nghe lời anh, tôi đi. Mấy năm nay mẹ nó bà đây luôn nhớ anh nên mới đến, sau này anh có cầu xin tôi thì cũng không có lần sau đâu.”

Trình Lê vừa dứt lời, Nhậm Tây An đứng sau lưng cô sải bước tiến lên, túm cổ tay cô, dùng bó dây thừng trong tay anh buộc một cái, ném cả người cô lên vai.