Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 35: Đi đường xa (5)




Mái tóc ướt chưa khô còn dính bên tai Trình Lê.

Trình Lê tiếp tục giả ngu: “Anh có ý gì?”

Nhậm Tây An cười khẽ, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

Anh dừng ở chỗ cách Trình Lê gần trong gang tấc, nói: “Ý mặt chữ.”

Nhậm Tây An đến gần, hơi thở ấm áp phả vào đuôi mày và chóp mũi Trình Lê.

Trình Lê giơ cánh tay lên khoác nghiêng ở vai, là một loại tư thế tự vệ rất truyền thống.

Người phải tự vệ là ai? Nhậm Tây An cười nhạo.

Cô tính cả đến trinh tiết của anh, trong đêm tuyết còn tặng cho anh món quà thăm hỏi sống.

Anh động tay động chân với cô ư?

Cô dựa vào cái gì mà tự vệ trước?

Không trừng trị một chút, cô còn thật sự tưởng anh là con gái nhà lành dễ tính?

Thời hạn quan sát mà anh cho cô còn chưa qua, cô đã chuẩn bị dỡ ngói mái nhà ư?

Anh nhịn rồi nhịn nữa nhịn mãi, cái giới hạn này cô đạp tới đạp lui còn càng ngày càng trắng trợn rồi.

Nhậm Tây An nhíu mày hỏi: “Xuống lầu phải không?”

Trình Lê rất thành thật, không động đậy nữa, nói theo lời anh: “Anh chặn em thì em đi thế nào?”

Nhậm Tây An cười một tiếng, ngay sau đó đá cánh cửa phòng 310 vốn chưa đóng chặt ở bên cạnh ra: “Tôi đưa cô xuống lầu.”

Giọng anh khá tệ, Trình Lê nghe thấy cánh cửa gỗ đụng rầm vào mặt tường, rất phối hợp: “Được, vậy đi thôi.”

Trình Lê làm ra vẻ như bước đi, Nhậm Tây An một tay ghì vai cô, lạnh giọng nói: “Đi nhầm hướng rồi, cầu thang ở đâu đấy?”

Trình Lê nhìn anh.

Anh rõ ràng đổi trắng thay đen.

Cầu thang là phòng 310 của anh ư? Anh đúng là trợn mắt nói dối mà.

Đôi mắt dài của Trình Lê hơi nheo lại.

Bàn tay ghì vai cô của Nhậm Tây An nhanh chóng trượt xuống, bàn tay bấu mông cô.

Giờ phút này quyền chủ động rơi vào tay Nhậm Tây An, trong thân thể Trình Lê có luồng sức mạnh mơ hồ ngẩng đầu muốn đối đầu với anh.

Trình Lê nói: “Anh sờ chỗ nào đó?”

Nhậm Tây An hừ một tiếng: “Sao nào, muốn sờ lại à?”

Tay kia của anh luồn vào giữa đùi cô, nâng cả người cô lên: “Không phải xuống lầu sao? Tôi đưa cô xuống lầu.”

Trình Lê không có dự định đi xa nên mặc không nhiều.

Bàn tay Nhậm Tây An cọ xát với lớp vải quần cô, lớp vải lại cọ vào chân cô.

Tư thế nâng cô của anh chẳng hề dễ chịu gì.

Trình Lê định di chuyển, tay túm hông anh.

Nhậm Tây An nhíu mày, bàn tay bấu sau mông Trình Lê dời lên trên ôm lấy cô, nhanh chóng đưa cô vào phòng 310, đá đóng cửa lại.

Cái việc đưa xuống lầu này của anh, thật đúng là xuống tốt thật.

Lông mi Trình Lê không ngừng run dữ dội.

Quá trình mà anh cho quá khác với cái suy nghĩ khi cô chủ động trêu chọc.

Cô bị Nhậm Tây An ghì vào cánh cửa tủ quần áo sát sàn trong phòng.

Nhậm Tây An gập đầu gối luồn vào giữa hai chân Trình Lê, chống vào cửa tủ.

Anh dùng chân thay thế cho bàn tay đang nâng Trình Lê của anh.

Chân Trình Lê bị đầu gối Nhậm Tây An tách ra, tay anh mò tới dây kéo áo của cô một cách chính xác, kéo roạt xuống hết.

Anh kéo mấy cái, nửa người trên của Trình Lê chỉ còn mặc áo lót phơi bày ra trước mặt Nhậm Tây An.

Trình Lê bị chống giữa chân anh và tủ quần áo một cách vững vàng.

Cô không khách sáo, tay hướng xuống dưới theo cổ áo hình chữ V của chiếc áo len của anh, vuốt ve anh.

Cởi hết áo của Trình Lê, Nhậm Tây An liền rút chân lại, để cô đứng thẳng trên thảm.

Tay cô làm một hồi ở nửa người trên của anh.

Nhậm Tây An dừng động tác trong phút chốc, bỗng bắt đầu kéo quần của Trình Lê.

Tay anh tiến vào từ phía sau: “Hôm nay cô chọc tôi, đây là bài học.”

Khoảnh khắc vừa dứt lời, bàn tay đó nhẹ nhàng mài ép, hai chân Trình Lê lập tức tê dại hết như bị điện giật.

Tay cô vô thức di chuyển ôm lấy cổ anh, cố gắng duy trì thăng bằng cơ thể.

Trình Lê cắn răng đáp trả: “Bắt nạt em, thú vị sao?”

Nhậm Tây An cười khẩy: “Cô nói ai bắt nạt ai?”

Tay anh lại di chuyển một cái.

Thân dưới có luồng nhiệt trào dâng, Trình Lê nói: “Ai làm thì người đó biết!”

Nhậm Tây An: “Không tự kiểm điểm có phải không?”

Trình Lê nhìn anh: “Cần thiết ư?”

Nhậm Tây An cười: “Cô đã làm chuyện đúng sao?”

Ánh mắt Trình Lê đang nói: Không thể nào sai.

Vừa rồi Nhậm Tây An muốn dừng tay, lúc này đột nhiên cảm thấy bài học đó chưa đủ.

Anh rút tay lại, cởi dây thắt lưng của mình.

Trình Lê liếc nhìn, đột nhiên cúi người, kéo cái quần rơi xuống mắt cá chân của cô.

Cô cho anh kích thích.

Nhậm Tây An lập tức nhấc cô đứng lên.

Trình Lê trừng lại anh.

Nhậm Tây An nâng cô lần nữa: “Kéo sớm quá rồi.”

Trình Lê như cười như không: “Tay mọc trên người em.”

Nhậm Tây An hỏi cô: “Xuống tầng mấy?”

Hai tay anh nâng cô lên, đặt trước người anh.

Trình Lê trả lời: “Xem bản lĩnh của anh.”

Trong không khí đều là mùi giằng co.

Nhậm Tây An nói: “Cô tiêu rồi.”

Đôi mắt Trình Lê bình tĩnh, cả khuôn mặt bình lặng: “Đi xuống mà anh không đệm lưng sao?”

Con ngươi đen của Nhậm Tây An lóe lên một cái, anh nghe vậy thì ưỡn về trước.

Vào tầng thứ nhất, ánh mắt Trình Lê vẫn bình lặng.

Cô đang nhìn anh chinh phạt.

Tầng thứ hai, cô cười một cái, khóe mắt trơn bóng, mu bàn chân rướn thẳng, bám trên chân anh.

Tầng thứ ba, ánh sáng trong mắt cô bắt đầu tan rã, cào lưng anh đầy vết thương, chân mềm nhũn.

Tầng cuối cùng, lý trí của cô bị anh đánh tan, cổ họng bật ra thành tiếng.

**

Tấm chăn mỏng trên người rất nhẹ.

Nhậm Tây An mãi không ngủ, thỉnh thoảng thử sờ nhiệt độ trán Trình Lê nằm cùng giường bên cạnh.

Mái tóc ướt của Trình Lê khô rất chậm, cô mệt mỏi nên đang ngủ, anh lau mấy bận cũng không thấy dấu hiệu khô.

Mặt Trình Lê rúc trong tấm chăn mỏng, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài.

Khi cô yên lặng không nói gì, không dùng đôi mắt toàn là tức giận kia nhìn anh, Nhậm Tây An cảm thấy trái tim bị cô dắt đi cứ mãi nôn nóng nhiều ngày như vậy cũng không phiền muộn đến thế.

Trong lúc ngủ mơ Trình Lê vô thức đè góc chăn, Nhậm Tây An nhích lại gần cô một chút, kéo cô sang ôm chặt.

Bàn tay Nhậm Tây An vuốt ve hình xăm sau lưng Trình Lê.

Trình Lê xăm anh trên người, cho anh xem qua.

Khi ấy cô đi cũng không phủ nhận là vẫn còn yêu.

Khi Nhậm Tây An đặt tay lên, cảm thấy chỗ lòng bàn tay đụng vào hơi nhăn nheo.

Anh kéo tấm chăn mỏng xuống mấy phân, mượn ánh sáng trong phòng nhìn hình xăm đó.

Nhìn đại khái, đầu mày giãn ra của Nhậm Tây An nhíu lại lần nữa.

Là một vết sẹo.

Cô dùng hình xăm để che vết sẹo đó.

Nhậm Tây An nhớ đến một vết sẹo khác trên cánh tay Trình Lê, ngực trầm xuống.

Vết thương này là từ trên trời rơi xuống sao?

Không thể nào.

Ôm sưởi ấm cho cô xong, Nhậm Tây An choàng áo khoác xuống giường, đứng bên cửa sổ suy nghĩ.

Đứng một hồi, anh cảm thấy buồn bực, châm điếu thuốc.

Ban đầu cô sống rất mạnh khỏe, không thiếu chỗ nào đụng chỗ nào cả.

Bây giờ quay lại, có thêm hai miếng vá, có nên tha thứ không?

**

Khi Trình Lê tỉnh lại, trong phòng có khói thuốc lá sặc sụa.

Trình Lê nhíu mày nhìn về phía kẻ khởi xướng đứng sau cửa sổ: “Anh phóng hỏa à?”

Nhậm Tây An quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, có một khoảng thời gian rất lâu không lên tiếng.

Trình Lê chau mày, ánh mắt Nhậm Tây An lại từ nhìn thẳng cô di chuyển một chút.

Trình Lê không cách nào đoán được anh đang nghĩ gì.

Im lặng thêm mấy giây, khói thuốc càng ngày càng nhiều.

Đột nhiên Nhậm Tây An nói: “Lời cầu hôn của em, tôi cân nhắc một chút.”

Trình Lê: “…”

Không chỉ kinh ngạc có thể hình dung cảm giác của cô.

Cô cầu hôn lúc nào vậy?

Vì cái từ “vợ” mà cô thuận miệng nói đó mà anh nói cô cầu hôn ư?

Ngủ rồi, anh đột nhiên tiến triển cực nhanh?

Cô dây dưa lâu như vậy mà anh cũng không chịu đi về trước một bước.

Trình Lê không theo kịp hướng suy nghĩ của anh.

Trình Lê hỏi: “Em có thể nói hai câu không?”

Nhậm Tây An không trả lời, tiếp tục tuyên bố: “Em ở chỗ tôi có tiền án, có hồ sơ không tốt, tôi sẽ không cho em câu trả lời nhanh như vậy, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Trình Lê bị tức mà bật cười: “Em có chuyện muốn nói.”

Nhậm Tây An rít một hơi thuốc: “Tôi không phải là người đàn ông ngủ rồi không chịu trách nhiệm, tôi khác em. Cơ hội của em vẫn lớn lắm.”

Tính khí Trình Lê bị lời lẩm bẩm của anh mài hết, cô nhàn nhạt lên tiếng: “Em có thể nói một câu không?”

Nhậm Tây An nói: “Không thể.”

Anh ném điếu thuốc, đột nhiên đi từ cửa sổ đến bên giường, nâng cô lên, hôn xuống.

Trình Lê trợn to mắt, thậm chí quên mất cả giãy giụa.

Tình huống gì vậy?

Nhậm Tây An không muốn giải thích.

Cô còn nói cái gì mà nói nữa, cô câm miệng là tốt hơn tất cả.

Anh thật đúng là buồn phiền cô mà.