Vượt Rào

Chương 55




Sau hôm chính thức tiếp quản công ty mới, Lâm Vị Quang vẫn đúng giờ quẹt thẻ đi làm như cũ.

Dù sao mình cũng coi như là sếp lớn mới đột nhiên được cử xuống, hạng mục ở phía trước, phải làm tấm gương tốt, bởi vì trầm mê nam sắc mà làm chuyện đặc biệt thì thật sự hơi khó chấp nhận.

Đều là người kinh doanh, mỗi ngày Trình Tĩnh Sâm cũng có không ít chuyện cần phải xử lý, chẳng qua so với việc chạy khắp thế giới trước đây, bây giờ anh đã bỏ hết tất cả công việc cần phải đi, sống ổn định ở thành phố A.

Lâm Vị Quang đến văn phòng chưa bao lâu, Chử Văn đã đưa tới một xấp giấy tờ cần ký tên xét duyệt, cô nhận toàn bộ, bắt đầu làm công việc hôm nay.

Cô bắt tay vào việc kinh doanh này cực nhanh, trước kia đã từng chơi tài chính ở Mạn Thành, bây giờ thay đổi trận địa đến bất động sản, cũng chỉ cần một chút thời gian để thích ứng, có thể nói là doanh nhân trời sinh, cũng vì điểm đó khiến cô có thể nhanh chóng đặt chân trong ngành.

Bận đến trưa, cô cơ bản đã giải quyết xong chuyện cần xử lý, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, điện thoại lập tức rung lên.

Lấy ra nhìn, là Hà Du Huyên.

Người chị em tới đòi nợ, Lâm Vị Quang nhướng mày, nhận cuộc gọi: “A lô?”

Hà Du Huyên cố ý nói điệu đà: “Tổng giám đốc Lâm, đang làm gì vậy?”

“Kiến tiền nuôi gia đình.” Cô vui vẻ trả lời: “Cậu cũng đã gọi tớ là tổng giám đốc Lâm, tớ còn không được ở công ty à?”

Hà Du Huyên kêu “chà”, giọng điệu lập tức trở lại bình thường: “Cậu còn đang bận sao? Tớ cho rằng thời gian một ngày đủ để cậu xử lý công việc rồi.”

“Cũng được, thật ra không còn việc gì nữa.” Lâm Vị Quang nhìn giờ: “Gần đây mới bắt đầu hợp tác với ông cụ nhà cậu, trừ việc thỉnh thoảng cần mở mấy cuộc họp, còn lại không bận gì nữa.”

“Vậy được.” Hà Du Huyên nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây tớ chán muốn chết, khi nào cậu mới rảnh đi chơi với tớ?”

“Lúc nào cũng được, giờ tớ không bận.” Lâm Vị Quang cân nhắc, bỗng nhớ tới người nào đó: “Đúng rồi, Tạ Đinh có liên lạc với cậu không, sao cậu ấy không có động tĩnh gì vậy?”

“Cậu ấy đến vùng núi hẻo lánh phác họa với bạn học rồi, tháng trước đi, tuần sau mới về.” Hà Du Huyên nói: “Mỗi quý luôn có một khoảng thời gian không liên lạc được, quen rồi là được.”

Lâm Vị Quang nhớ lại thời gian lúc trước, vào đúng lúc công việc của cô đang bận rộn, khó trách không liên lạc với đối phương.

Mấy năm qua, quan hệ của cô và Tạ Đinh vẫn như cũ, bản thân cô thừa kế gia sản đặt chân trong giới kinh doanh, đối phương cũng đi trên con đường đời càng lúc càng xa, bây giờ đã là họa sĩ số một trong nước, lời hứa hẹn thuận miệng đồng ý trong lớp học cấp ba năm ấy, lại đều trở thành sự thật.

Chẳng qua cô đã sớm thoát khỏi cuộc sống học hành, mà Tạ Đình lại lựa chọn tiếp tục học lên thạc sĩ, bây giờ vất vả lắm cô ấy mới định cư ở thành phố A, tất nhiên phải gặp gỡ bạn cũ.

Đúng lúc, đều là những người thích làm biết chơi, liên hệ xã giao cơ bản với nhau, quan hệ giữa Hà Du Huyên và Tạ Đình cũng không tệ, khi rảnh rỗi thường tụ họp với nhau.

“Nếu muốn đi đua xe, sao có thể thiếu cậu ấy.” Lâm Vị Quang dừng nghĩ ngợi: “Chờ Tạ Đình trở về vậy, cũng chỉ có mấy ngày nữa.”

Hà Du Huyên vui vẻ đồng ý, sau đó lại hỏi: “Lát nữa cậu có bận gì không, khu thương mại vừa mới khai thác một con đường mới, đi dạo với tớ.”

Lâm Vị Quang mơ hồ nhớ tối nay Trình Tĩnh Sâm có một hội nghị, lập tức đồng ý: “Được, cơm tối cậu mời.”

“Cái này được, vậy khi nào gặp?”

Lâm Vị Quang lướt qua nội dung công việc hôm nay, thấy không còn sót gì, suy nghĩ nửa giây, trong lòng tính toán, nói với Hà Du Huyên: “Lát nữa tớ có việc, chiều khoảng năm giờ đi, cậu trực tiếp tới Dật Hải Danh Để tìm tớ là được.”

Nói xong, cô báo vị trí chỗ cụ thể.

“Cậu ở chỗ đó sao?” Hà Duyên Huyên thuận miệng hỏi: “Không có ấn tượng, cậu mua nhà ở Dật Hải Danh Để từ khi nào vậy?”

Lâm Vị Quang chững lại, không nghĩ sẵn trong đầu bèn bịa chuyện: “Lúc tớ về Mạn Thành đó, dù sao cũng tính cho sau này định cư ở thành phố A.”

Hà Du Huyên tin là thật, vốn chỉ là tiện miệng hỏi, cũng không nghĩ nhiều, lại trò chuyện thêm mấy câu, rồi cúp điện thoại.

Mà Lâm Vị Quang cũng chào Chử Văn, rời công ty, đi thực hiện ý tưởng nhất thời nảy ra của mình vừa rồi.

—— Lái xe, đến chỗ Trình Tĩnh Sâm.

Chuyện tối nay muốn ra ngoài dạo phố với bạn thật ra chỉ cần gọi hoặc nhắn tin báo là được, nhưng dù sao bây giờ cô cũng không có việc, dứt khoát đích thân đi một chuyến.

Thuận tiện hỏi một chút về hạng mục hợp tác, đương nhiên, chỉ là thuận tiện.

Nhưng Lâm Vị Quang không ngờ, một màn cô vào Trình thị trùng hợp bị một phóng viên bên nào đó ở ngoài chụp được, ngày hôm sau nhảy lên trang báo kinh tế tài chính, phân tích xem hai công ty có muốn bắt tay nhau hay không, bất động sản thành phố A có thể trở nên sốt xình xịch hay không.

Lúc trước hạng mục vịnh Đông Hải vừa công bố, mức đầu tư khủng đã đủ kéo tới vô số sự chú ý, hiểu hay không hiểu cũng ít nhiều phải bàn tán vài câu, miếng bánh ngọt lớn này được ba nhà Hà, Trình, Lâm chia cắt, thật khiến người ta đỏ mắt.

Nhưng trên thực tế, đúng là Lâm Vị Quang đi nói chuyện ——

Không chỉ nói chuyện công việc, cũng thuận tiện nói chuyện yêu đương.

Đỗ xe xong, cô dừng trước cửa tòa nhà lớn, rồi mới gọi điện thoại cho Trình Tĩnh Sâm, nói cho anh biết bây giờ cô đang ở tầng dưới, có thể đi lên tìm anh không.

“Tiền trảm hậu tấu.” Trình Tĩnh Sâm dạy dỗ cô, giọng điệu lại không có nửa phần trách tội, ngược lại chứa chút ý cười: “Nếu em đã tới rồi, chẳng lẽ anh còn có thể bảo em quay về sao?”

“Có thể chứ.” Cô lầm bầm nói: “Chỉ xem anh có bỏ được hay không thôi, chú à.”

Cô lại dùng chiêu làm nũng quen thuộc, từ trước tới nay Trình Tĩnh Sâm luôn bó tay với cô, bảo cô đi đến quầy lễ tân, đưa điện thoại cho nhân viên công tác.

Muốn gặp đều cần phải hẹn thời gian trước, Lâm Vị Quang tự biết phải đi cửa sau, lập tức làm theo lời anh, để Trình Tĩnh Sâm giải quyết.

Nhân viên công tác vốn biết thân phận của cô, người lãnh đạo trực tiếp còn chính miệng đồng ý để người lên, anh ta thật sự không dám chậm trễ, đưa lại điện thoại cho Lâm Vị Quang, sau đó dẫn cô đến thang máy.

Lâm Vị Quang định nói mình biết đường, không cần anh ta dẫn đi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, bèn nuốt hết những lời đã đến bên miệng vào lại.

Chỉ là khi đang đi thang máy, cô lơ đễnh đối diện với tầm mắt của người này, phát hiện có chỗ nào không đúng.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng gương mặt này cũng nhảy ra từ xó xỉnh nào đó trong trí nhớ của cô, nhưng chỉ là cảm thấy quen quen, không khớp: “Có phải chúng ta từng gặp rồi không?”

Người nhân viên nghe vậy thì sửng sốt, dường như lập tức căng thẳng hơn, đáp: “Đúng vậy, vào tháng trước… lúc tôi đưa cà phê cho tổng giám đốc Trình.”

Lâm Vị Quang bị bắt nhớ lại cảnh tượng lúc ấy: “…”

Cô có thể coi như đã nhớ đến.

Đây không phải là lần cô đến văn phòng Trình Tĩnh Sâm lấy tài liệu, sau khi cãi nhau với anh xong đã xông khỏi cửa, bất ngờ gặp được một nhân viên sao?

Cũng rất xấu hổ, khi đó rõ ràng còn đóng sầm cửa mà không thèm giải thích gì.

Lâm Vị Quang hắng giọng, đang định xin lỗi, không ngờ nhân viên này lại hiểu nhầm ý, cực kỳ căng thẳng mà giải thích: “Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tôi tuyệt đối không nói ra chuyện của cô và tổng giám đốc Trình, tôi sẽ giữ kín như bưng!”

Lâm Vị Quang: “?”

Cái gì đây? Cả thế giới đều cho rằng họ đang yêu đương vụng trộm sao?

“… Được.” Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, mắt nhìn đã sắp tới trên lầu, cô dứt khoát kết thúc đề tài này: “Không cần căng thẳng như vậy, tôi không trách anh, thật ra tôi còn làm chậm trễ công việc của anh nữa, xin lỗi.”

Người nhân viên liên tục xua tay, ra hiệu không sao, sau khi đưa cô tới chỗ làm việc của Trình Tĩnh Sâm, anh ta còn rất cẩn thận mà hỏi ý cô: “Tôi đi xuống trước nhé?”

Lâm Vị Quang gật đầu: “Vất vả rồi, anh đi làm việc của anh đi.”

Nhìn theo đối phương rời đi, cô hơi buồn cười mà thu lại ánh mắt, lơ mơ hiểu ra có lẽ người mà người này sợ không phải cô, mà là Trình Tĩnh Sâm.

Dù sao cũng cắt ngang chuyện riêng của cấp trên, chuyện này còn rất đáng sợ.

Cô nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có nhân viên đi ngang qua, gõ cửa hai cái, nâng giọng: “Mở cửa, chăm sóc người già vô gia cư đây.”

Bên trong im lặng một phút, mới truyền đến giọng nói hơi bất đắc dĩ của Trình Tĩnh Sâm: “Vào đi, đứng ở ngoài nói như vậy, không ngại mất mặt à?”

“Không phải là không có ai sao.” Lâm Vị Quang đẩy cửa vào, cười tủm tỉm nói: “Anh có bận không?”

Trình Tĩnh Sâm ngồi trước bàn làm việc, nghe vậy buông bút ký tên trong tay, nửa liếc cô một cái: “Bận hay không cũng phải đối phó với em.”

“Nói vậy, em giúp anh thả lỏng chút, nhìn tài liệu cả sáng anh không mệt à?”

Trình Tĩnh Sâm nghe cô trợn mắt nói dối, không nể tình chút nào mà vạch trần: “Em xác định là tới giúp anh thả lỏng, chứ không phải quấy rối công việc của anh?”

“Á, lộ mặt rồi, là quấy rối công việc của anh.” Lâm Vị Quang ngồi lên ghế làm việc đối diện anh, nghiêng đầu: “Chú, định lực của chú không được rồi.”

Trình Tĩnh Sâm như cảnh cáo mà gõ nhẹ lên bàn, chậm chạp nói: “Ít trêu chọc anh đi.”

Nếu khóe môi anh không mang nụ cười, Lâm Vị Quang còn có thể coi ba chữ này như lời cảnh cáo.

“Được rồi, thật ra em cũng có việc chính sự.” Cô nhún vai, quyết định lấy chuyện công ra để nói: “Về chuyện hạng mục hợp tác, lần trước nói chuyện trong điện thoại còn thiếu, em còn có chút việc không rõ, tới hỏi anh một chút.

Cô vào trạng thái rất nhanh, nói việc gì ra việc đó, Trình Tĩnh Sâm còn coi cô đang giả ngu, không ngờ rằng thời gian rất dài sau đó, cô thật sự nghiêm túc trưng cầu ý kiến một vấn đề khó trong công việc với mình.

Cô đàng hoàng như vậy, ngược lại Trình Tĩnh Sâm bó tay, chỉ đành giữ chức máy trả lời câu hỏi, thực hiện chứng thực thân phận tiền bối trong giới của mình.

Chờ đến khi hỏi xong mấy câu nên hỏi, cũng dò la xong, Lâm Vị Quang mới hài lòng dựa người về phía sau, kết thúc cuộc nói chuyện việc công xử theo phép công này.

Cuối cùng, cô hơi nghiêng người, kéo ghế đổi vị trí, đi đến bên cạnh Trình Tĩnh Sâm: “Được rồi.”

Đuôi mày của Trình Tĩnh Sâm hơi nhướng, hình như đang dò hỏi cô lại muốn gì.

Đón lấy ánh nhìn của anh, Lâm Vị Quang thản nhiên trả lời: “Chuyện đàng hoàng đã xong xuôi, nên đến lượt chuyện không đàng hoàng.”

Câu vô lý nhưng nói rất mạnh miệng.

Mặc dù đã sớm dự đoán được, nhưng nghe cô chính miệng chơi xấu, Trình Tĩnh Sâm vẫn cảm thấy cực kỳ thú vị, khóe môi hơi cong, mặt mày hiện lên nụ cười dịu dàng.

Người này cười quá đẹp, Lâm Vị Quang nhìn chằm chằm quan sát một phen, không nhịn được, đứng dậy khỏi chỗ mà đến gần, duỗi tay ôm cổ anh, kéo anh về phía mình.

Khoảng cách giữa hai người chợt ngắn lại, Trình Tĩnh Sâm không phối hợp cũng không giãy giụa, chỉ như nhắc nhở mà liếc nhìn cửa một cái, sau đó đặt ánh mắt lên người cô một lần nữa.

Cứ đang im lặng nói với cô, đừng làm loạn ở chỗ làm việc.

Cũng nói nên bắt đầu làm việc không đàng hoàng rồi, Lâm Vị Quang nhắm mắt làm ngơ ánh mắt cảnh cáo này, lập tức ngồi trên đùi anh.

Cô hơi nhướng đuôi lông mày, hơi ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt trong suốt rõ ràng, giống như có mấy vụn sao trời lọt vào, phản chiếu long lanh, rực rỡ lấp lánh.

Cô cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn anh, làm càn nhưng không sợ, cứ như đã biết rồi vẫn cứ cố tình phạm lỗi, dù anh khuyên can thế nào, cô cũng sẽ không lùi bước.

Ngoài mặt là đang so cao thấp, thật ra là đang âm thầm dụ dỗ.

Trình Tĩnh Sâm lại vẫn thong dong tự nhiên như cũ, cô ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nét mặt thờ ơ đối diện với cô, như đang muốn xem xem cô còn màn xiếc nào khác.

Lúc này hai người đã gần đến mức vành tai tóc mai chạm nhau, hơi thở cũng vấn vít với nhau, Lâm Vị Quang khẽ nheo mắt, thấy bộ dạng đoan chính giữ mình này của anh, lập tức nổi lên ý xấu.

Từ trước tới nay cô không thích nhìn dáng vẻ bình thản của ông già này, nếu đã đến bước này, dứt khoát làm luôn, nghĩ xong, cánh tay đặt trên cổ anh thoáng dùng lực, đồng thời đưa người ra trước, cúi đầu và hôn lên.

Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Lâm Vị Quang nghe thấy tiếng cười rất nhẹ của Trình Tĩnh Sâm, anh cũng không đẩy cô ra, mà duỗi tay đỡ sau eo cô, để cô làm bậy.

Không coi là cổ vũ, nhưng cũng không phải ý từ chối.

Lâm Vị Quang chia ra chút ý nghĩ dư thừa mà suy tính, ngay sau đó môi dưới truyền đến cảm giác hơi đau, lực vừa phải, nói là đau thì giống như ngứa hơn.

Cô lùi lại theo bản năng, tức giận đợi Trình Tĩnh Sâm nhìn qua, người khởi xướng dù bận vẫn ung dung thong dong, hỏi: “Còn muốn làm loạn với anh sao?”

Giả vờ lịch thiệp, Lâm Vị Quang chửi thầm anh giả bộ, nhấp môi vừa mới bị cắn, càng nghĩ càng cảm thấy mệt, lập tức đến gần đáp lễ anh y chang.

Trình Tĩnh Sâm không đoán được cô có thù tất báo như vậy, tay đặt trên eo cô hơi dùng lực, cảm xúc trong đáy mắt âm thầm trở nên nồng đậm.